Người ơi! Thương
- Group:
- Administrator
- Posts:
- 4,271
- Status:
| |
| “Cái người của bà đến đó,” gă nói, “ông ấy dẫn tôi đến một nhà hàng sang trọng. Ông ấy cho tôi uống say. Tôi không biết tôi nói những ǵ khi tôi say. Bà hiểu không? Tôi là một kẻ thô lỗ. Tôi không nên ở đây trong ṭa nhà đẹp đẽ của bà. Tôi không biết phải nói chuyện ra làm sao với những người như bà. Với một mệnh phụ. Bà hiểu không? Nhưng tôi chẳng có đồng xu nào. Chẳng có ǵ. Bà cứ hỏi ông ấy xem. Tôi đă giải thích tất cả. Tôi sẽ làm bất cứ điều ǵ để có tiền.
C̣n cái cách tôi nói ấy. Nhiều người thích thế. Bà hiểu không? Nó làm cho tôi có vẻ đáng sợ. Họ thích thế. Nhưng đó chỉ là đóng kịch thôi”. Gă khúm núm nói với bà, gập người chào bà với ánh mắt sùng bái đến vô lư, gă cũng đă bước lui và hầu như đă ra đến cửa pḥng.
Vampire không cử động. Giống như một pho tượng thần, bà ngự trị căn pḥng, đỏ trắng và đen, và ông già chỉ c̣n là một bóng ma trong góc.
Snake nhảy lên rồi bỏ chạy. Trong bóng tối mờ mịt, gă lướt qua hành lang, nhảy qua các bậc thang, rồi chạy đến gian sảnh trống dẫn ra ngoài. Một vài ánh sao mờ chỉ ra chỗ những ô cửa bằng kính ố vàng. Khi các cánh cửa đột ngột mở toang, gă biết rơ rằng gă được thả cho đi. Rồi cửa đóng lại sau lưng gă và gă cắm đầu chạy qua ṿm dây trường xuân, xuống các bậc tam cấp, và xuyên qua khoảng trống giữa các thân cây cao ướt đẫm nước mưa.
Bản năng đă mách bảo gă rất nhiều, luôn luôn như vậy. Thật lạ lùng, ngay khi gă ra khỏi cánh cổng cao dẫn ra con đường trống vắng, và cắm đầu chạy về phía trung tâm thành phố, chúng cũng chẳng bảo gă rằng gă được tự do.
“Ông có nhớ,” Vampire nói, “ngay từ phút đầu, ông đă hỏi ta về cây thánh giá không?”
“Tôi c̣n nhớ, thưa Công chúa. Khi đó đối với tôi nó có vẻ rất kỳ quặc. Tôi đă không hiểu, dĩ nhiên”.
“C̣n ông,” bà nói, “làm sao ông t́m được nó sau khi ông...”, bà ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, “sau khi ông rời ta?”
Ông cảm thấy an ủi v́ cái chết của ông có thể sẽ làm cho bà đau khổ đôi chút. Giờ đây ông chẳng c̣n làm ǵ được nữa. Ông đă nh́n thấy ngọn lửa thức dậy trong bà, bùng lên và sôi sục trong bà, điều mà suốt nửa thế kỷ nay ông không thấy, nó cháy lên khi có mặt tên ăn trộm, tên đĩ đực, tên ăn bám kia.
“Gă trẻ trung và khỏe mạnh,” ông già nói, “và gă có thể đào một cái huyệt cho tôi”.
“Mà không có lễ tang à?” Bà lờ đi vẻ giằn dỗi của ông, dĩ nhiên, và sự tế nhị của bà làm ông phải xấu hổ.
“Chỉ đào sâu chôn chặt là đủ,” ông nói, “nhưng xin cám ơn, thưa Công chúa, v́ đă quan tâm đến tôi. Tôi không cho nó là vấn đề đâu. Dù c̣n lại cái ǵ hay chẳng có ǵ đi nữa th́ tôi cũng sẽ rất vui mừng”.
“A, bạn tôi ơi. Ông không tự coi thường ḿnh quá đấy chứ?”
“Không” ông nói “Không, không”. Và ngay lập tức xuất hiện một nỗi đam mê trong giọng nói của ông, một ngọn lửa cuối cùng của chính ông dâng lên cho bà. “Tôi đă được hưởng ân sủng trong cuộc đời mà bà đă ban cho tôi”.
Bà nhắm mắt lại, và Vasyelu Gorin thấy ông đă làm tổn thương đến bà với t́nh yêu của ông. Và ông không c̣n tức giận nữa, nhưng theo cách thức của một t́nh nhân, ông rất vui mừng.
Ngày hôm sau, khoảng quá ba giờ chiều một chút, Snake quay lại.
Một cơn gió đang thổi, và dường như nó đă thổi gă đến cánh cổng trong cơn mưa lá vàng. Tóc gă cũng bị gió thổi rối bời, và khuôn mặt gă rạng rỡ và vẻ tươi tỉnh lạ lùng. Tuy vậy, mắt gă vẫn nặng nề, thâm quầng, mờ đục. Cặp mắt cho thấy rằng suốt đêm, và suốt buổi sáng nay hắn đă có một công việc khác. Họ có thể kéo tấm rèm nặng lên để cho một chút ánh sáng chiếu ra, nhưng dù vậy th́ cũng chẳng giúp ǵ cho gă. Các giác quan của Snake tinh tường gấp đôi trong bóng tối, gă có thể nh́n được trong bóng tối giống như một con linh miêu.
“Anh đấy à?” ông già nói trong khi nh́n gă với vẻ thờ ơ, như nh́n một tay lái buôn.
“Tôi đây” Snake nói và đi theo ông già vào trong nhà.
Vasyelu không ngăn hắn lại. Dĩ nhiên là không. Ông để cho gă trai, và toàn bộ hàm răng trắng lóe và cặp mắt phóng đăng đáng ghét, thong thả đi qua các cánh cửa pḥng khách vào bên trong. Vasyelu bước theo gă.
Những tấm rèm màu ngà voi sậm đă buông xuống và những cây đèn được thắp lên; trên chiếc bàn sạch bóng là những bông hoa nhà kính tỏa hương trong chiếc b́nh bằng ngọc. Cánh cửa phụ dẫn vào một thư viện nhỏ, ánh sáng mờ đục nhẹ nhàng của cây đèn tỏa lên những gáy sách mạ vàng đương im lặng, hết dăy này đến dăy khác, những cuốn sách vô giá.
Snake bước vào và đi một ṿng quanh thư viện, rồi gă đi ra.
“Tôi không lấy thứ ǵ cả”.
“Anh cũng biết đọc kia à?” Vasyelu Gorin mỉa mai, nhớ lại khi ông c̣n chưa biết đọc; ông, con trai thứ mười lăm của một người đốn gỗ, một kẻ ngớ ngẩn đần độn và nghiện rượu, ăn trên đường, ngủ trên đường, suốt đời không có một mái nhà trên đầu mà cũng chẳng có ư nghĩ ǵ về tương lai, một kẻ sinh ra do lầm lẫn và buồn chán. Đă lâu lắm rồi. Trong cái thị trấn nhỏ đó, họ đă gặp nhau dưới rừng cây. Và ṭa lâu đài với những ánh đèn rực rỡ của nó, những chiếc xe ngựa chạy trên con đường có những hàng cây tối sẫm hai bên.
Snake ngồi xuống, dựa người thoái mái vào lưng ghế. Nhưng gă không thoải mái, ông biết thế. Gă đă tự nói với ḿnh những ǵ nhỉ? Rằng ở đây chắc chắn có tiền, để có thể giữ được một lối sống khác thường. Rằng gă sẽ tóm được bà, cái mụ già ấy, bằng cách này hay cách khác. Luôn luôn có những lư do mà người ta sẽ t́m ra cho chính họ.
Khi Vampire đi vào trong pḥng, Snake, gă điếm đực thành thạo ḅ đến bên chân bà. Và Vampire đă cười với gă, lần này nhẹ nhàng hơn. Bà mặc một chiếc áo choàng màu trắng gởi từ Paris sang năm ngoái. Bà chưa từng mặc nó bao giờ. Đính trên cổ áo là một bông hoa hồng nhung màu đen, có một giọt sương long lanh trên cánh hoa: một viên ngọc trai lấy từ vương miện của một vị Sa hoàng. Sự tế nhị của bà, sự tế nhị vô song. Tất nhiên, viên ngọc trai đang nói, là mi sẽ quay trở lại. Tất nhiên, ở đây không có ǵ phải sợ hăi cả.
Vasyelu để họ ở lại. Ông quay lại sau một lúc với những cái chai và ly thủy tinh. Đồ nguội đă được những người từ thành phố mang tới, paté, tôm hùm, gà, những lát chanh như những bông hoa, lát cam như mặt trời, cá chua, rau diếp và đá lạnh. Ông rót rượu vang. Ông bày bộ đồ uống cà phê bằng bạc, những hộp x́ gà các ioại. Buổi tối mùa đông đă trùm xuống ngôi nhà. Được đánh thức bởi ánh đèn rực rỡ trong căn pḥng, một con bướm đêm vỗ cánh chập chờn giữa các cây nến và những trái cây đủ màu. Ông già bắt nó bằng một cái ly pha lê, mang nó ra ngoài thả vào đêm tối. Đă hơn một trăm năm nay ông không hề giết bất kỳ một thứ ǵ.
Thỉnh thoảng ông lại nghe tiếng họ cười. Tiếng cười của gă trai trẻ thoạt đầu quá ấn tượng, quá đẹp, quá hư ảo. Nhưng sau đó nó trở nên lả lơi, cḥng ghẹo, náo nhiệt; nó không c̣n giả tạo nữa.
Gió thổi lạnh lùng. Vasyelu tưởng tượng con bướm đêm đang đập đôi cánh chống chỏi với đôi cánh khổng lồ của thần gió, rơi xuống mặt đất nó sẽ được nghỉ ngơi.
Khoảng nửa giờ trước lúc rạng đông, bà yên lặng rời khỏi pḥng khách và lên trên lầu. Ông già biết bà đă nh́n thấy ông đang đứng chờ trong bóng tối. Bà không nh́n ông hay gọi ông, đó là một cố gắng của bà để tránh cho ông khỏi phải nh́n thấy cái ánh sáng lấp lánh đột ngột trên con người bà, tránh phải nh́n ông với ḷng thương hại. V́ vậy ông chỉ nh́n thoáng qua, không hơn. Thân h́nh nhợt nhạt, thẳng băng của bà bước lên, mảnh mai và trong suốt như thân h́nh của một cô gái. Cặp mắt bà trẻ trung, đầy vẻ hoang sơ mới t́m thấy lại, đầy sự mới mẻ thanh tân.
Trong pḥng khách, Snake đắp chiếc áo jacket nằm ngủ trên chiếc ghế tràng kỷ màu trắng. Khi thức dậy, không hiểu gă có xem xét cẩn thận cái cổ của ḿnh trong gương không nhỉ?
Ông già nh́n gă trài trẻ đang ngủ. Bà đă dạy Vasyelu Gorin biết nóí năm thứ tiếng và đọc được ba thứ tiếng khác. Bà đă cho phép ông ta khám phá âm nhạc, nghệ thuật, lịch sử và thiên văn; đạt được sự uyên thâm và ḷng khoan dung. Ông đă biết được cách mở cái hầm mộ cuộc đời bị đóng kín, mở ra từ mọi hướng những quang cảnh không thể tin được, không thể diễn đạt được. Và c̣n nữa, c̣n nữa. Nhưng cuộc hành tŕnh nào rồi cũng phải có lúc kết thúc. BỊ rách nát tơi tả v́ những lúc xuất hồn và trải nghiệm, quá mệt mỏi để có thể tiếp tục vui cười với niềm hân hoan. Để lại mọi thứ. Và nằm yên. Chỉ có bà là có thể tiếp tục, v́ chỉ có bà mới có thể tái sinh vinh viễn. Với Vasyelu, một lần đă là quá dủ.
Ông rời khỏi gă trai đang ngủ. Năm giờ sau, Snake đă ra về không một tiếng động. Gă lấy đi tất cả các điếu x́ gà, không chừa lại điếu nào.
Snake bán các điếu x́ gà rất nhanh. Ở một quán cà phê mà có thời gă thường ghé vào, gă gặp những kẻ đánh hơi được có sự thay đổi trong vận may của hắn, họ cố ép hắn lộ chuyện. Snake không hé môi, vẫn c̣n vẻ mệt mỏi, lưỡng lự, cáu bẳn. Đó là một người đỡ đầu mới. Một ông già thích cho hắn những thứ đó. Ông già đó sống ở đâu? Ô, một ṭa nhà tuyệt vời, ở phía bắc thành phố.
Edited by nguoitoithuong - 7/9/2023, 04:21 PM
|