ForumFree

Tập truyện ngắn kinh dị (nhiều tác giả)

« Older   Newer »
  Share  
view post Posted on 20/3/2023, 03:30
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,271

Status:



Điều mà tôi định nói là nếu Slade Morgan gần gụi với Chúa hơn và tin vào Chúa hơn như ông già Shebnah cha cậu, th́ lẽ ra cậu thà phải đi chèo thuyền khổ sai c̣n hơn là cưới cái cô Delly Hodges, cầu Chúa cứu vớt linh hồn cô ta!

C̣n nữa, với tư cách và đạo đức của Delly, tôi không nghĩ anh lại sai lầm là quá khắt khe với chàng trai kia. Bất cứ ai đă nh́n Delly hai lần, và thử thêm lần thứ ba th́ thể nào cũng được cô ả liếc mắt đưa t́nh trả lại. Rất nhiều người đă thử, và trăm lần đúng cả trăm! Chính ông già Shebnah cũng biết cô ả là loại gái hay thay ḷng đổi dạ, nhưng vào thời gian đó ông chiều chuộng Slade đến mức cậu làm mọi việc hoàn toàn theo ư cậu, ông uốn đầu óc ông theo cách nghĩ của cậu. Chuyện đó tốt thôi nếu Slade con ông nói như vậy. Những nốt rộp trên cái b́nh thủy tinh sẽ chẳng là ǵ nếu người thổi nó là Slade Morgan.

V́ thế, trái với ư nghĩ của ḿnh, Thợ cả Morgan nói cho cả thành phố biết rằng ông ấy coi Delly là một cô gái ngoan. Ông đă nói nhiều hơn thường lệ, chỉ cốt để chắc chắn là cả Sandwich biết rơ điều đó. Một hôm ông đi ngang qua bà Thankful Stocker trên đường Sagamore và ông giữ bà lại. Bà Thankful là người đàn bà có thể đếm những cọc rào bị mất trên hàng rào nhà hàng xóm c̣n nhanh hơn là đếm hàng rào nhà bà; anh sẽ chẳng bao giờ thấy Shebnah Morgan chặn đường hỏi chuyện bà ta sáng hôm đó nếu ông ta không quá quan tâm đến chuyện ngăn chặn những lời ngồi lê đôi mách.

“Tôi biết bà sẽ rất hài ḷng khi nghe tin thằng Slade nhà tôi sẽ cưới Delly Hodges”, ông Thợ cả nói với bà ta bằng một giọng nhỏ nhẹ và mềm mỏng. “Hôm nay tôi là người hạnh phúc thứ nh́ ở Sandwich này đây!”.

“Ai dà, ông Thợ cả!” bà Thankful đáp, dỏng tai hết cỡ để sẵn sàng nghe thêm.

Nhưng ông Thợ cả đă bỏ đi với nụ cười trên miệng giống như tia nắng mặt trời xuyên qua đám mây dày đặc. Và bà Thankful vội vàng t́m đến một cái tai khác cho cái tin sốt dẻo vừa mới biết được.

Rồi, sau đám cưới của Slade và Delly, ông già lại trở nên ít nói. Ông c̣n ít nói hơn trước, và nếu hai năm sau, Delly Morgan không thổi một làn gió nhẹ vào các cánh buồm của bà Thankful Stocker và những kẻ ngồi lê đôi mách khác trong thành phố, th́ anh sẽ chẳng bao giờ biết được chuyện đó để nói với ông Thợ cả. Nếu không có câu chuyện về Nat và Delly Morgan, bắt đầu từ khi Nat Maddock đến Sandwich và vào làm việc ở xưởng thủy tinh, th́ anh sẽ chẳng bao giờ có dịp hé răng lấy một lời với ông già.

Nat Maddock c̣n trẻ, phóng túng và không đi lễ nhà thờ. C̣n Delly, như tôi đă nói, vốn chán neo lâu một chỗ. Chuyện bắt đầu từ từ, và nhiều khi tôi phải tự hỏi giữa họ thực sự có chuyện ǵ với nhau không, hay đó chỉ là do sự đa nghi muôn thuở của Slade, hay tính khí nóng nảy lốp bốp của hắn đă đẩy họ đến với nhau.

Dù sao th́ ông Thợ cả Morgan cũng biết chuyện. Tất cả những ǵ người ta biết th́ ông đều biết. Ông biết rơ gan ruột Delly Morgan, từ xương đến da, trong khi Slade vẫn sa đà vào những chuyện rắc rối và vẫn mù tịt trước sự thay ḷng đổi dạ của cô vợ.

Tôi cho rằng đó cũng là lư do tại sao mà cô ả lại ghét ông già thậm tệ. Cô ả to tiếng với ông cũng ngang với mức độ ả mê mệt Nat Maddock, ả đổ những rắc rối của ả lên đầu ông già - dù ả vẫn nói năng ỏn thót với Nat. V́ một lư do nào đó, ả quy mọi tội lỗi lên đầu ông già trong chuyện ả ngủng ngẳng với con trai ông.

Vậng, ông Thợ cả Morgan hiểu phụ nữ. Ông sẵn sàng để cho cô ả trút những chuyện bực ḿnh lên đầu ông cho hả tức, miễn là cô ả ngừng cái việc phá hoại và biến cuộc sống của con ông thành đồ phế thải. Ông chẳng bao giờ nặng lời với Delly.

Không, chính Slade mới là người làm bùng lên ngọn lửa từ đống than đang âm ỉ. Tôi chẳng bao giờ quên được cái ngày hôm đó. Chuyện xảy ra ngay tại đây, trong xưởng thủy tinh này. Maddock là thợ lấy phôi c̣n Slade là thợ thổi. Chẳng ai trong hai người có cấp bậc thợ cả, và khi có một hợp đồng giao hàng bóng đèn khối lượng lớn - b́nh thường công việc này không cần nhiều thợ - th́ cả Maddock và chàng trai Morgan được điều đến đó, và họ làm việc ở cùng một ḷ nấu thủy tinh.

Buổi chiều hôm đó, hoàn toàn bất ngờ, Slade giằng lấy cái ống thổi thủy tinh từ tay Maddock, đă có một cục thủy tinh lỏng sẵn sàng để thổi như vẫn luôn như vậy, nhưng thay v́ thổi thành bóng đèn th́ hắn quay lại và vung cái ống xung quanh Nat Maddock. Nat có lẽ đă đoán trước một chuyện ǵ tương tự, nên khi cái ống vừa vung lên kêu vù vù là gă đă cúi xuống rất nhanh. Thủy tinh nóng văng ra, bay vèo qua đầu hắn và đập vào bức tường gạch đối diện văng tung tóe.

Từ chỗ của ḿnh, ông Thợ cả Morgan nh́n thấy hết tất cả và ông vội đứng dậy. Ông chạy đến vừa đúng lúc để giật cái ống khỏi tay Slade trước khi hắn có thời gian vung nó lên một lần nữa. Sau đó ông già đứng im nh́n Slade. ông thở nặng nhọc, bộ mặt nặng nề ướt đẫm mồ hôi. Slade nh́n thẳng vào mắt ông bố, sau đó quay người và chỉ vào cái ḷ nấu thủy tinh.

“Bố! Gă này định giết tôi”, hắn nói, “Bố nh́n đây!”.

Phải, có một vết nứt trên thân cái ḷ nấu thủy tinh, hướng về phía Slade đứng làm việc. Đó không phải ḷ kiểu mới có đai bảo vệ, và vết nứt cũng không phải là vết nứt tự nhiên, bất kỳ ai cũng có thể thấy có kẻ nào đó đă đục trên thân ḷ gây ra vết nứt. Vết nứt đang mở rộng dần ra, và khi nó bung ra th́ sẽ có khoảng nửa tấn thủy tinh nóng chảy tuôn vào chỗ Slade.

Nat Maddock mỉm cười.

“Vậy anh nghĩ là tôi phá cái ḷ nơi chính tôi đang làm việc hả?” gă hỏi Slade.

“C̣n mày th́ né tránh cái chỗ đó suốt ngày” Slade nói “Chính v́ thế mà tao mới nh́n thấy vết nứt. Và nếu nó giết chết tao...” hắn lại cố vùng ra khỏi cánh tay ông Thợ cả đang giữ chặt thằng con, nhưng hai người thợ khác đă chạy lại giúp ông.

Mọi người ở Sandwich đều biết việc xảy ra ở xưởng thủy tinh, nhưng tôi cho rằng chẳng ai lại nghi ngờ Nat trong chuyện cái ḷ nứt. Vậy là một cái ḷ mới được thay vào, và v́ Nat chứng tỏ là một tay thợ giỏi, nên toàn bộ câu chuyện này rồi cũng được bỏ qua. Riêng tôi th́ tôi tin rằng Nat đă làm chuyện đó. Rơ ràng là một cơ hội tốt cho hắn khi cùng làm một chỗ với Slade, v́ ai cũng biết cách làm nứt cái ḷ. Không có cái ǵ đau đớn hơn là bị bỏng v́ thủy tinh lỏng, v́ nó xuyên vào tận xương. Nhưng với Nat Maddock - một kẻ không đi nhà thờ, một kẻ muốn được bù đắp cho sự thiếu may mắn của ḿnh - th́ đây chính là kiểu chơi hợp với hắn.

 
Top
view post Posted on 21/3/2023, 12:59
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,271

Status:



Chiều hôm đó, ông Thợ cả Morgan không thể làm việc tiếp được nữa. Sam Dyer đưa ông ấy về nhà. Ông già đổ mồ hôi như tắm và cứ co giật từng cơn. Mấy ngày sau đó, trông ông giống như người mới nhận được bản án tử vậy. Dĩ nhiên đó chỉ là v́ ông nghĩ là ông nh́n thấy điều ǵ sắp xảy ra. Ông yêu Maria Morgan, nhưng ông cũng hiểu rơ tính khí bà ấy. Tay Slade Morgan sẽ nhuốm máu - đó là điều mà ông Thợ cả sắp nh́n thấy. Và ông làm sao mà có thể chịu đựng nổi cảnh tượng đó. Chính con trai ông là kẻ giết người! Mà đó là tất cả những ǵ ông c̣n lại từ Maria! Mà trong con mắt của ông Thợ cả th́ dấu hiệu sát nhân dường như đă hiện rơ trên bộ mặt Slade rồi. Hàng đêm ông như nh́n thấy những h́nh ảnh làm ông đau đớn mà bất lực không thoát ra được, ông như nh́n thấy những cảnh hành h́nh khủng khiếp mà những kẻ tội đồ thường mơ thấy, những cuộc hành h́nh mà kẻ tử tội không được thấy nó kết thúc như thế nào.

Nhưng, khi một người đàn ông thấy trước cái điều c̣n tệ hơn cả cái chết của chính ḿnh sắp xảy ra, th́ cũng có một cái ǵ đó khiến ông không muốn tin vào nó. Có một điểm mờ trong các khả năng chọn lựa. Sau hôm sự cố trong xưởng thủy tinh, Shebnah Morgan bận bịu suy tính để thổi gió cho cánh buồm số phận của chính ḿnh. Vũ hội Pha lê sẽ được tổ chức sau sáu tuần nữa. Ngày hôm sau, ông bảo với Slade rằng ông sẽ làm một món đồ trang sức cho Delly trong đêm vũ hội, một thứ sẽ khiến cả thành phố một lần nữa phải choáng váng, giống như Maria Morgan từng nhiều lần làm họ choáng váng với những món trang sức do ông làm.

“Nhưng, cha, Delly sẽ không đi dự vũ hội”. Slade sầm mặt lại.

Ông thợ cả làm bộ kinh ngạc:

“Hai đứa con sẽ không đến Vũ hội Pha lê à? Tại sao cơ chứ? Mọi người sẽ vẫn nghĩ các con, con và Delly sẽ đến cùng nhau đấy!”.

Slade thấy trong vẻ năn nỉ của ông già có ǵ đó c̣n hơn là sự mong muốn. Đúng, hắn phải có mặt ở Vũ hội Pha lê dù chỉ để khóa những cái lưỡi chuyên ngồi lê đôi mách những chuyện đồn thổi bậy bạ.

“Nat Maddock cũng sẽ đến đó” Slade nói ra miệng những điều hắn đang nghĩ trong đầu. Sau đó hắn quay về phía ông Thợ cả. “Nếu gă cứ nh́n chằm chằm vào Delly th́, thề có Chúa, tôi sẽ giết gă!”

Ông Thợ cả Morgan đứng trước anh con trai và nh́n hắn một lúc lâu. Sau đó ông gật đầu nói, chậm răi và lo âu.

“Con sẽ không giết nó!”

Những lời đó không giống như mệnh lệnh, mà như một lời cầu nguyện, một lời cầu nguyện đau đớn, tuyệt vọng. Ông Thợ cả Shebnah Morgan khổng lồ đă phải cầu đến quyền lực vô hạn của Thượng đế, cầu đến một bàn tay c̣n khổng lồ hơn cả tay ông. Và Slade Morgan đă nghe thấy điều đó, hắn đă nghe thấy lời cầu nguyện thay v́ mệnh lệnh, lời cầu nguyện của một trái tim tan nát của một ông già vốn rất kiêu hănh, của một ông già là cha của hắn. Hắn quỵ xuống và khóc.

Sau đó Shebnah đặt tay lên con trai và nói, “Hăy đưa cô ta đến Vũ hội, con ạ. Hăy mang nó đến đó và để cho nó đeo cái ṿng mà cha sẽ làm cho nó. Nó sẽ làm cho cô ta rất vui”.

Đó là tất cả những ǵ ông Thợ cả Morgan đă nói với con trai ông. Nhưng ông biết Slade đă mất Delly, mất vĩnh viễn.

Đêm hôm đó ông Thợ cả ngồi làm việc. Và từ đó cứ đến đêm là ông lại ngồi làm việc. Và cứ mỗi sáng ra đi đến xưởng, ông lại như già đi trông thấy.

Phải nhiều ngày sau tôi mới biết điều ǵ đă làm cho ông ra nông nỗi như vậy, dù đó chỉ là linh tính của tôi. Vâng, ông già Shebnah đang làm một cái ǵ đó bằng thứ thủy tinh của ông, một thứ thủy tinh như những giọt nước mắt chảy ra từ linh hồn bất tử của ông. Khi đó tôi c̣n trẻ và tôi rất ấn tượng trước nó. Tôi thấy ông sửa đi sửa lại ngày này qua ngày khác. Tôi nh́n thấy bóng tối u ám trong cặp mắt của ông. Tôi thấy ông như đang mê mải với cái thứ mà dường như ông muốn được mang nó theo xuống dưới mồ.

Vậy ra cái vật ông làm cho cô con dâu là một cái ṿng thủy tinh trắng có h́nh những dây hồng leo, như ông gọi thế. Chúng tôi gọi đó là ṿng hoa tháng năm, nhưng ông già là người Anh và nói giọng vùng Cape, giống như hầu hết các Thợ cả thời đó, và ông gọi đó là chiếc ṿng hồng leo.

Chẳng có ai trên thế gian này có thể làm được một cái ṿng như thế ngoài Shebnah Morgan. Tôi chưa từng bao giờ trông thấy thứ thủy tinh ǵ như thế, cũng chẳng hy vọng được nh́n thấy một lần nữa.

Nó trong suốt như kim cương, không hề có tí sắc vàng nào trong đó, không hề có tỳ vết, và nó tỏa ra những tia sáng như kim cương. Đó là một chiếc ṿng cổ lớn, nó lớn đến nỗi Delly sẽ phải giữ đầu ngẩng cao khi đeo nó và cô ta sẽ phải cẩn thận khi ngồi xuống để không làm vỡ nó khi ngả người về phía sau. Nhưng cái ṿng sáng lấp lánh và đẹp cứ y như một ṿng hoa tháng năm thực sự, và nó bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta theo cái cách khiến cho cô ta trông cứ như tiên nữ giáng trần. Chiếc ṿng được tỳ nhẹ lên vai cô ta bằng một cái khung đỡ ở bên dưới, cuốn quanh cổ cao đến sát cằm, giống như cái cổ áo xếp nếp trong các bức tranh nước Anh ngày xưa. Mỗi chiếc lá, bông hoa trên chiếc ṿng đều phản chiếu ánh sáng trong gian vũ hội của Ṭa Thị chính, và chiếu chúng lên khuôn mặt Delly, cho dù cô ả có đi đến đâu th́ cái vầng hào quang đó cũng luôn chiếu lên cô ta, thật kỳ lạ và không thể giải thích được, và cô ta trông khác hẳn với tất cả những người đàn bà khác trong buổi Vũ hội Pha lê tối hôm đó.

Ông Thợ cả Morgan tự ḿnh mang chiếc ṿng đến Ṭa Thị chính, Slade và Delly đi đằng trước. Khi đến nơi, ông già đeo chiếc ṿng lên cổ cho cô ả. Chiếc ṿng mở ra với một cặp bản lề thủy tinh rất đẹp và sau đó đóng lại và được khóa ở phía sau. Không có một tí kim loại nào trên chiếc ṿng.

 
Top
view post Posted on 23/3/2023, 01:30
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,271

Status:



Slade Morgan trố mắt ngắm cô vợ trẻ đứng ở mặt tiền Ṭa Thị chính, khoác chiếc áo choàng không tay của cô ta và tất cả trang phục của ả đều may bằng sa tanh trắng. Cô ta không đeo một thứ đồ trang sức ǵ khác ngoài chiếc ṿng đang thu hút ánh sáng từ các cây đèn đường và chiếu nó lên khuôn mặt cô nàng. Delly sung sướng ứa nước mắt. Tuyết trên đường cao tốc King’s Highway và những nhũ băng treo trên gờ mái Ṭa Thị chính đang lấp lánh. Chiếc ṿng cổ cũng thu hút ánh sáng của tuyết cùng với ánh sáng đèn. Nó làm cho Delly trông giống như Nữ hoàng Băng giá trong cuốn truyện cổ tích mà thuyền trưởng Freeman mua về cho các con ông ta từ Copenhagen. Khi cô nàng cười với Slade th́ đó là một nụ cười pha trộn với những sắc màu lạ lùng, với ánh bạc của thủy tinh Sandwich, một sự kết hợp kỳ lạ có một không hai.

“Em đừng mang mặt nạ! Em không cần phải đeo mặt nạ!” Slade kêu lên.

Và thế là cô ta không đeo. Cô ả đi vào trong pḥng khiêu vũ mà không mang mặt nạ, khuôn mặt cô ta tự nó đă như mặt nạ với vầng ánh sáng chiếu lên đó. Ngay trước khi họ bước vào, ông Thợ cả lo lắng th́ thầm vào tai cô ta.

“Con nhớ đừng tháo cái ṿng cổ ra” ông bảo “Đừng cố tháo nó ra mà không có cha giúp, con ạ, nếu không th́ con sẽ làm vỡ nó đấy. Để tháo ra cần có người thành thạo. Cha sẽ có mặt ở nhà ngay khi các con về, và cha sẽ tháo nó cho con”. Và ông già để họ lại ở cửa vào Ṭa Thị chính.

Ông giống như một người đến từ thế giới khác, lưng c̣ng xuống, đi trên con đường cao tốc trở về nhà, và ông không nh́n thấy, không nghe thấy ǵ hết, trong khi cả thành phố đang cười nói, hát ḥ xung quanh ông trên các đường phố Sandwich trong ngày lễ hội. Tôi vẫn nhớ những điệu nhảy thời đó; chẳng có lễ hội nào khác, từ Plymouth cho đến Provincetown có thể sánh được với Vũ hội Pha lê.

Tất nhiên là Nat Maddock cũng có mặt ở đó, nhưng khi Slade đến cùng với Delly và dẫn cô nàng đi xuyên qua đám đông, khi tất cả mọi người đều há hốc mồm ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô nàng, th́ rơ ràng hắn đă quên bẵng về Nat. Hắn quên hết mọi thứ chỉ trừ Delly, và tôi ngờ rằng chính cái ṿng dây hồng leo là nguyên nhân. Tôi ngờ rằng có một thứ bùa mê trong cái ṿng đó sai khiến những hành động của Slade!

Tất cả những ǵ hắn muốn là khoe Delly với cả thành phố, là để cho tất cả những gă đàn ông kia thấy cô ả xinh đẹp như thế nào. Hắn muốn thấy họ nh́n ngắm cô ả, và khi thấy họ làm vậy, hắn cười to khoái chí. Hắn như người bị bỏ bùa mê. Cặp mắt hắn theo sát cô ả, với những tia sáng kỳ dị trong đó, và khi cô ả nhảy điệu luân vũ, hắn ngồi lại với đám các ông già để ngắm nh́n cô ả.

Tôi c̣n thấy một bằng chứng khác, chứng tỏ rơ ràng rằng chiếc ṿng được làm ra không chỉ bằng đôi bàn tay xương thịt trần tục của ông già Shebnah Morgan. V́ cả Đelly cũng hành động rất lạ lùng và khác ngày thường. Cô ả luôn giữ nụ cười lạnh lẽo trên môi giống như nó đóng băng lại trên khuôn mặt trắng toát nhỏ nhắn của cô ta. Khi buổi tối mới bắt đầu có một lúc, cô ả đă t́m mọi cách chuốc ruợu cho Slade. Cô ả đă làm cho hắn gần như say mèm khi đêm Vũ hội vẫn c̣n rất dài. Và rồi bất th́nh ĺnh cô ả biến mất.

Nat Maddock cũng biến mất và tôi không biết họ đă biến đi được bao lâu, nhưng cuối cùng khi Slade nhận rằng điều đó th́ hắn lập tức ngừng nhảy.

“Delly!” hắn gào lên khắp pḥng khiêu vũ, cứ như đang báo động có đám cháy. Hắn lùng sục khắp pḥng nhảy như một người điên phá phách lung tung, gọi tên cô ả, rồi sau cùng hắn chạy ra ngoài và chạy xuống con đường.

Vâng, Vũ hội Pha lê được tổ chức không phải dành cho các cặp vợ chồng trẻ, cũng không phải chỗ để tiêu khiển cho cô vợ của bất cứ ai, và dần dần điệu nhảy lại bắt đầu trở lại và tiếp tục như cũ. Các tay viôlông rời chỗ và dàn đồng ca thế chỗ, một điều ǵ đó nghiêm trang sắp diễn ra, được dàn chào trước bởi tiếng nhạc, và cùng với nó là dàn đồng ca của các thợ trang trí và điệu nhảy của các thủy thủ.

Khi chuyện đó xảy ra tôi không nh́n thấy. Chẳng ai nh́n thấy nó ngoài Nat Maddock. Nhưng tôi nghe thấy tiếng gă thét lên kinh hoàng. Đó là một tiếng gào man dại, vọng đến từ bờ đầm Shawme Pond đằng sau Ṭa Thị chính. Nat đă dẫn Delly đến đó trong khi chồng cô ả đang t́m họ trên các đường phố Sandwich. Nat gào thét suốt quăng đường gă chạy về pḥng nhảy. Bộ mặt gă tái mét và man dại, hai tay gă đỏ những máu.

Gă không thể nói năng được. Gă ú ớ cố kể với chúng tôi, nhưng tất cả những ǵ gă làm được là chỉ tay về phía cái đầm trong khi những lời nói ú ớ cứ nghẹn lại trong cổ họng gă. Trước khi gă dẫn chúng tôi đến chỗ Delly, một vài người trong chúng tôi đă lục soát vệ cỏ bên bờ đầm, trong khu nghĩa địa và quanh bốn mặt, gần ngôi nhà của ông già Hoxie.

Ông Thợ cả Bardo t́m thấy cô ta trước. Ông ấy gọi to và mọi người chạy xô đến chỗ ông. Cô ta nằm đó, duỗi dài trên mặt đất, đầu cô ta ngập trong một vũng nước nhỏ đen hơn nước đầm. cổ của Delly Morgan có một vết cắt toang hoác và sắc cạnh như vết cắt của một con dao cạo.

Vâng, Nat Maddock đă lau sạch những vết đen lấm tấm trên cổ cô ta và khi đó chúng tôi mới thấy cái ǵ đă gây ra nó -chiếc ṿng cổ dây hồng leo của ông Thợ cả Morgan. Nó hầu như vỡ tan tành khi cô ta ngă và những mảnh trắng của nó nằm vương văi xung quanh đầu cô ta và lấp lánh dưới ánh trăng ở những chỗ không bị dây máu. Chúng tôi đập vỡ vành thủy tinh c̣n lại và t́m thấy một mảnh thủy tinh dài, dẹp, rất cứng, có cạnh sắc lẻm, và trong suốt hầu như không nh́n thấy, chính nó đă cắt sâu vào cổ cô ta.

Không có ai ở Sandwich biết nhiều chuyện như những người thợ ở xưởng Thủy tinh. Nhưng họ không biết rằng ông Thợ cả có thể thiết kế ra một chiếc ṿng cổ mà không ai có thể t́m ra cái chốt được giấu kín bên trong, để có thể mở nó ra mà không làm cho con dao thủy tinh sắc lẻm kia cắt vào cổ cô trinh nữ đang đeo chiếc ṿng. Họ cũng không biết rằng người đàn bà nào đă đeo chiếc ṿng này th́ không thể hôn ai mà cũng chẳng ai hôn được cô nàng.

Hết


Edited by nguoitoithuong - 7/12/2023, 02:42 AM
 
Top
view post Posted on 18/5/2023, 21:04
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,271

Status:


Thuốc trường sinh
Tanith Lee

Vampire đă già, và không c̣n xinh đẹp nữa. Có chung một đặc tính với những sinh vật sống, bà cũng già đi, dù rất chậm, giống như những thân cây cao trong công viên kia. Mảnh khảnh, gầy guộc và trụi lá, chúng đứng đó bên ngoài những ô cửa sổ, trong một buổi sáng mưa dầm ảm đạm. C̣n bà ngồi trên chiếc ghế có tựa cao quá đầu ở trong góc căn pḥng, nơi có các bức rèm bằng vải ren dày màu vàng và tấm màn che màu rượu vang không để cho một tia sáng ban ngày nào lọt vào. Bà đang đọc sách dưới ánh sáng lờ mờ của cây đèn bằng bạc chạm trổ. Cây đèn này vốn từ cung điện của Sa hoàng nước Nga. Cuốn sách một thời đă là niềm hănh diện cho thư viện của một vị giáo hoàng xấu xa, có cái tên thế tục là Roderigo Borgia. C̣n lúc này, bàn tay khô héo của Vampire đang đặt trên những trang giấy của nó. Bà mặc chiếc áo dài ren màu đen đă có tuổi hơn một trăm tám mươi năm nhưng c̣n “trẻ” hơn bà nhiều. Bà ngồi đó, nh́n người đàn ông già, mắt nheo lại v́ những tia sáng lờ mờ hắt từ chiếc cửa sổ phía xa.

“Ông nói là ông đă mệt mỏi, Vassu. Ta hiểu nó nghĩa là thế nào. Đă quá mệt mỏi, mà không thể nghỉ ngơi. Đó thực sự là một điều khủng khiếp”.

“Nhưng, thưa Công chúa,” ông già b́nh thản nói, “chuyện c̣n hơn thế nữa. Tôi đang chết”.

Vampire khẽ cử động. Những chiếc lá bạc màu trên tay bà rơi xuống trang giấy. Bà mở to mắt, ngạc nhiên như một đứa trẻ.

“Đang chết? Sao lại thế? Ông chắc chứ?”

Ông ta, trông sạch sẽ và chỉnh tề trong bộ đồ sẫm màu, gật đầu lẩm bẩm.

“Vâng, thưa Công chúa”.

“Ôi, Vassu,” bà bảo, “ông mừng lắm phải không?”

Ông cảm thấy hơi bối rối. Cuối cùng ông nói:

“Tha thứ cho tôi, thưa Công chúa, nhưng thực sự tôi rất mừng. Vâng, rất vui mừng”.

“Ta hiểu”.

“Chỉ có điều,” ông nói, “tôi lo lắng cho bà”.

“Không, không” Vampire nói với một thái độ lịch sự hoàn hảo vốn có của đẳng cấp và loại người như bà. “Không, ông không cần phải quan tâm cho ta. ông là một người phục vụ tốt. Tốt hơn nhiều so với những ǵ ta từng hy vọng. Ta rất biết ơn ông, Vassu, v́ tất cả những ǵ ông đă lo lắng cho ta. Ta sẽ nhớ ông lắm đấy. Nhưng ông cũng cần được tưởng thưởng” bà ngần ngừ “Lẽ ra ông phải được hưởng nhiều hơn là chỉ sự yên b́nh...”

“Nhưng bà...” ông nói.

“Ta sẽ ổn thôi. Hiện giờ, nhu cầu của ta rất ít. Những ngày ta là kẻ săn mồi đă qua rồi, và những đêm nữa. Ông c̣n nhớ không, Vassu?”

“Tôi nhớ chứ, thưa Công chúa”.

“Khi đó ta rất đói, lại c̣n nghiệt ngă nữa. Mà cũng rất đẹp. Khuôn mặt ta đă từng soi qua ngàn vạn tấm gương sang trọng. Biết bao đôi hài lụa của ta đă lấm bẩn v́ sương đêm và biết bao người t́nh của ta thức dậy trong buổi sáng mai lạnh lẽo ở những nơi heo hút tối tăm mà ta đă bỏ họ lại. Nhưng giờ đây, ta không ngủ nữa, ta cũng rất hiếm khi đói. Ta chẳng c̣n đam mê. Ta chẳng c̣n yêu. Đó là những điều an ủi của tuổi già. Chỉ có duy nhất một điều sẽ không bao giờ đến với ta. Nhưng ai mà biết được. Một ngày nào đó có lẽ ta cũng sẽ...” bà mỉm cười với ông ta. Hàm răng của bà vẫn tuyệt đẹp, nhưng bây giờ chúng đă hầu như bằng phẳng, những chiếc răng nanh sắc nhọn đă ṃn đi hoàn toàn. “Hăy rời bỏ ta lúc nào ông thấy cần” bà nói “Ta sẽ thương khóc cho ông. Ta ghen tỵ với ông đấy. Nhưng ta sẽ không đ̣i hỏi ǵ ở ông nữa, người bạn tốt bụng của tôi ạ”.

Ông già cúi đầu.

“Tôi c̣n một vài ngày, và chỉ một vài đêm. C̣n có một vài chuyện mà tôi muốn thử làm trong thời gian này. Tôi sẽ cố t́m một người có thể thay thế cho tôi”.

Vampire lại nh́n ông ta, lần này với vẻ ṭ ṃ. “Nhưng Vassu, ông bạn trung thành của ta, việc này không cần đâu”.

“Vâng. Nếu tôi c̣n nhanh nhẹn”.

“Thế giới này không c̣n là nó nữa” bà nói, với một vẻ thông thái nghiệt ngă và lạnh lùng.

Ông ngẩng đầu lên, ông đáp với vẻ e dè:

“Thế giới vẫn luôn luôn như thế, thưa Công chúa. Chỉ có cảm nhận của chúng ta về nó là chính xác hơn. Trí tuệ của chúng ta khó chấp nhận được nó hơn”.

Bà gật đầu.

“Phải, chắc là như vậy. Làm sao mà thế giới lại có thể thay đổi khủng khiếp đến thế được? Chắc là chính chúng ta đă thay đổi th́ đúng hơn”.

Ông sửa lại sợi bấc đèn trước khi rời đi.

Ở ngoài kia, nước mưa rơi xuống không ngừng từ các thân cây.

***

 
Top
view post Posted on 23/5/2023, 19:02
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,271

Status:


Thành phố trong cơn mưa không giống chút ǵ với rừng cây. Nhưng ông già, người đă từng sống ở nhiều rừng cây và nhiều thành phố, ông không cảm thấy ǵ đặc biệt trong chuyện đó. T́nh cảm của ông, cảm giác của ông đă được dành cho những việc khác.

Tuy nhiên, ông vẫn ư thức được bộ dạng kỳ dị và lỗi thời của ông khi ông đi trên các đường phố trong bộ trang phục của một thời đại đă qua, biết được ông không ḥa hợp với khung cảnh xung quanh, cũng không đáp ứng được chút nào sự kính sợ của họ. Thậm chí có vài lần lũ trẻ con hay bọn thanh niên chê giễu và gọi ông bằng những cái tên ngớ ngẩn mà ông vẫn quen nghe bằng hai mươi thứ tiếng, ông không sợ hăi mà cũng không để ư. Ông chẳng quan tâm ǵ đến những chuyện như vậy. Ông đă sống ở quá nhiều nơi, nh́n thấy quá nhiều cảnh tượng; những thành phố bị thiêu hủy hay rơi vào cảnh điêu tàn, những thanh niên già đi, cũng như ông đă già, và chết đi, như ông cuôi cùng cũng sẽ chết. Ư nghĩ về cái chết an ủi ông, cổ vũ ông, và cùng với nó là một nỗi buồn lớn lao, một sự ghen tuông lạ lùng. Ông không muốn rời bỏ bà. Dĩ nhiên là ông không muốn. Cứ nghĩ về sự yếu ớt dễ bị tổn thương của bà trong cái thế giới hỗn tạp này, với sự tàn bạo vốn có từ cổ xưa của nó - dù được nh́n nhận một cách mới hơn - là ông đă thấy khiếp sợ choáng váng. Đó là một nỗi buồn. Và ghen tuông... bởi v́ ông đang phải cố t́m ra một người khác để thay thế cho ông. Và cái người khác đó sẽ v́ bà, cũng như ông đă từng như vậy.

Kư ức cứ chập chờn trong đầu óc ông, giống như những giấc mơ thức dậy, mỗi một lần ông đi ra phố. Khi ông bước lên những bậc thang của các viện bảo tàng và ga tàu điện ngầm th́ ông lại nhớ đến những bậc thang bằng đá cẩm thạch và đá hoa cương ở các miền đất khác. Và mỗi khi nh́n ra ngoài từ ban công nhà cao tầng, nh́n thành phố thu nhỏ lại như trên tấm bản đồ, ông lại nhớ đến các tháp nhà thờ và những đỉnh núi vút lên tận trời cao. Và rồi cuối cùng, dường như đang lật ngược các trang sách từ dưới lên, ông lại đến điểm khởi đầu.

Nàng đứng ở đó, giữa hai ngôi mộ cao màu trắng, ṭa lâu đài nằm phía sau nàng, mọi vật đều lấp lánh như có ánh bạc trong làn sương mờ trước lúc rạng đông. Nàng mặc chiếc áo dài vũ hội, và chiếc choàng trắng dài. Và ngay từ ngày đó, tóc nàng đă uốn theo kiểu của một thế kỷ trước; mái tóc đen nhánh, giống như nhừng bông hoa đen.

Từ một năm trước ông đă biết rằng ông sẽ phục vụ nàng. Đó là cái lúc mà ông nghe người ta nói về nàng trong thị trấn. Họ không lo lắng mà là kính sợ nàng. Nàng không săn bắt những người dân ở thị trấn của nàng, không như những kẻ khác giống như nàng vẫn làm.

Khi ông có thể đứng dậy được, ông liền đi theo nàng. Ông đă quỳ xuống và lắp bắp những lời ǵ đó; khi đó ông mới chỉ mười sáu tuổi, c̣n nàng cũng không già hơn ông. Nhưng nàng chỉ b́nh thản nh́n ông và nói: “Ta biết. Ta đón chào anh”. Những lời này được nói ra bằng một thứ ngôn ngữ mà bây giờ họ rất ít khi nói với nhau. Nhưng sau này, bao giờ cũng vậy, mỗi khi nhắc lại lần gặp gỡ đó là bà lại nói bằng đúng cái giọng đó và cùng một ngữ diệu nhẹ nhàng tương tự.

Tất cả những bóng người mơ hồ cứ đến rồi đi trong cái quán nhỏ bé nơi ông nghỉ chân ngồi uống cà phê. Chẳng có ǵ làm ông chú ư, cũng chẳng có ǵ hữu dụng cho bà. Suốt buổi sáng chẳng có ǵ báo động cho ông. Ông sẽ biết. Ông sẽ biết v́ ông đă từng biết nó từ chính ông.

Ông đứng dậy và rời quán cà phê, và giấc mơ đang thức tỉnh cùng đi với ông. Một chiếc xe hơi đen bóng loáng lướt qua và ông bắt được một dáng h́nh như đá tạc qua làn tuyết trắng.

Có tiếng bước chân quét trên vỉa hè, có lẽ khoảng hai mươi bước sau lưng ông. Ông già không lưỡng lự. Ông vẫn bước tiếp và đi vào một ngơ nhỏ giữa hai ṭa nhà cao tầng. Tiếng bước chân vẫn bám theo ông; ông không nghe được hết mà chỉ một trong bảy hay tám bước. Một dây thần kinh nhỏ bắt đầu căng thẳng trong ông, nhưng ông không biểu lộ ǵ hết. Nước bắn lên trên các hàng gạch bên cạnh ông, và tiếng ồn ào của thành phố bỗng im bặt.

Th́nh ĺnh, một bàn tay đặt lên phía sau cổ ông, một bàn tay thành thạo, ấm nóng và chắc chắn, nhưng không gây hại ǵ cho ông, gần như sự đụng chạm của một người t́nh.

“Thế chứ, ông già. Cứ đứng yên. Tôi sẽ không làm ông đau đâu nếu ông làm những ǵ tôi bảo”.

Ông đứng lại, bàn tay ấm nóng và đầy sức sống vẫn đặt trên cổ ông. Ông chờ đợi.

“Được rồi” một giọng nói đàn ông, trẻ trai và có cái ǵ hơi lạ lùng trong đó “Nào, hăy đưa tôi cái ví của ông”.

Ông già nói bằng một giọng ấp úng như người ngoại quốc, ra dáng sợ hăi. “Tôi... ví... không có”.

Bàn tay lập tức thay đổi tính chất, xiết lại một chút.

“Đừng nói láo. Tôi có thể làm ông đau đấy. Tôi không muốn, nhưng tôi có thể. Đưa cho tôi bất cứ thứ tiền ǵ ông có”.

“Vâng,” ông ấp úng, “vâng... vâng...”

Và luồn khỏi cái gọng ḱm chắc chắn và không thương xót kia như một ḍng nước, ông quay lại, tóm lấy cổ gă và quăng gă đi - tất cả chi trong một thoáng.

Kẻ tấn công ông già va mạnh vào bức tường xám ẩm ướt và ngă lăn dưới đất. Hắn nằm ngửa trên những viên đá lát đường ướt nước mưa và trô mắt lên, hắn quá đỗi kinh ngạc nh́n con người kỳ dị kia.

Chuyện này đă xảy ra rất nhiều lần trước đây. Một vài kẻ cho là ông già dễ xơi, nhưng ông có tất cả những sức mạnh sắt thép của cái đang là bản thể của ông. Ngay cả lúc này, ngay cả khi đang chết, ông vẫn mạnh khủng khiếp. Và c̣n nữa, dù chuyện này vẫn xảy ra thường xuyên, nhưng lần này th́ khác. Sự căng thẳng vẫn không mất đi.

Mau lẹ, thận trọng, ông già xem xét gă thanh niên.

Có điều ǵ đó trúng đích ngay lập tức. Thậm chí c̣n hơn thế nữa, đối thủ có một vẻ đẹp đặc biệt, vẻ đẹp của một sự ḥa hợp thể chất hoàn hảo. Sự đụng chạm của bàn tay, thản nhiên và chắc chắn, cũng có một sức mạnh ở đây. Và giờ là cặp mắt. Phải, cặp mắt b́nh thản, thông minh, với một vẻ hóm hỉnh khác thường, một cặp mắt vô tội...

“Đứng lên” ông già bảo. Ông đă chờ đợi một gă quư tộc. Hắn sẽ trở thành chính ông, và sẽ rất ấn tượng. “Đứng lên. Ta sẽ không đánh mi nữa đâu”.

Gă thanh niên cười nhăn nhở, ư thức được sự trớ trêu của t́nh cảnh. Một tia hài hước chiếu ra từ cặp mắt. Trong cái ánh sáng ảm đạm của con ngơ hẹp, chúng có màu của con báo - không phải mắt của loài báo, mà là bộ da của chúng.

“Vâng, và ông sẽ không, phải không, thưa ông nội!”

“Tên ta là Vasyelu Gorin” ông già nói “Ta không phải là cha của ai cả. Và những đứa con không tồn tại của ta cũng không có con. C̣n mi?”

“Tên tôi là Snake”. Gă thanh niên nói.

Ông già gật đầu. Ông cũng chẳng quan tâm lắm đến cái tên.

“Đứng dậy, Snake. Mi đă ăn cướp bởi v́ mi nghèo, không có việc làm và cũng không muốn làm việc. Ta sẽ mua thức ăn cho mi. Đi nào”.

Gă trai vẫn tiếp tục nằm trên mặt đất.

“Nhưng tại sao?”

“V́ ta muốn một thứ ở mi”.

“Hả? Ông nói đúng. Tôi sẽ làm hầu như mọi thứ nếu ông trả cho tôi kha khá. Ông cứ bảo tôi đi”.

Ông già nh́n gă trai có tên Snake, và biết rằng tất cả những điều hắn nói là sự thực. Biết rằng đây là một tên đă ăn trộm và sa đọa, và lại ăn trộm khi những cơ thể lười biếng cả đàn ông và dàn bà kia đang ngủ, kiệt sức v́ thứ t́nh dục cưỡng bức mà hắn cung hiến cho họ, rút những linh hồn lạc lối của họ khỏi những lỗ chân lông cũng như sau đó hắn sẽ rút những đồng tiền từ ví đầm và túi quần họ. Phải, một con dơi hút máu. Có lẽ là một tên sát nhân. Rất có thể là một kẻ sát nhân.

“Nếu mi sẵn sàng làm bất cứ chuyện ǵ,” ông già nói, “th́ ta cũng không cần bảo trước mi làm ǵ. Dù thế nào th́ mi cũng sẽ làm mà”.

“Hầu như mọi thứ, tôi nói thế đấy”.

“Vậy hăy nói cho ta nghe xem,” Vasyelu Gorin, người hầu của Vampire nói, “có diều ǵ mà mi sẽ không làm. Để sau này ta sẽ không yêu cầu mi”.

Gă trai trẻ cười, bằng một cử động nhẹ nhàng, gă đứng dậy. Và khi ông già bước đi th́ gă bước theo.

Để thử thách gă, ông già dắt Snake vào một nhà hàng đắt tiền nằm trên một ngọn đồi trắng phía xa của thành phố, nơi những khối kính cứ như chọc thẳng lên trời xanh. Phớt lờ những vết bùn dính trên chiếc áo khoác bằng da tả tơi rách nát, Snake trở nên một h́nh mẫu không khiếm khuyết một kiểu người luôn được nể sợ, nhưng gă cũng chẳng quan tâm. Ông già cũng chẳng quan tâm, đánh giá cao cử chỉ đó, nhưng biết gă cũng chẳng c̣n ǵ hơn. Snake đă học được cách để là một hoàng tử. Nhưng gă chỉ là một gă đĩ đực với một lớp vỏ da bao kín. Nhưng từ giờ trở đi, cặp mắt báo có đốm luôn sục sạo, cảnh giác kia sẽ c̣n đưa gă đi xa.

Sau bữa ăn ngon lành với một chai vang tuyệt hảo, rượu cô nhắc và x́ gà được mang ra trong chiếc hộp bằng bạc - Snake đă ăn cắp ba điếu, nhưng, với một phong thái không úp mở, hắn gài mấy điếu thuốc lên túi ngực giống như những chiếc bút lông. Họ trở ra đường và lại bước đi trong mưa.

Bóng đêm đang ập xuống, và Snake ra vẻ ân cần đỡ tay ông già. Vasyelu Girin đẩy hắn ra, bực ḿnh v́ cái cử chỉ rẻ tiền sau khi phải chấp nhận chuyện mấy điếu x́ gà.

“Ông không thích tôi nữa hay sao?” Snake nói. “Tôi có thể đi ngay nếu ông muốn. Nhưng ông phải trả công tôi v́ số thời gian lăng phí”.

“Im đi”. Vasyelu nói. “Đi tiếp đi”.

Mỉm cười, Snake đi theo ông ta. Họ đi giữa cầc khối kim tự tháp mờ mờ của những cửa hàng, qua những đường ống tối tăm, những vỉa hè ướt đẫm. Khi những đường phố lớn đă lùi xa và những băi cỏ của các khu vườn lớn bắt đầu, Snake thấy căng thẳng hơn. Cảnh vật nơi đây rơ ràng không quen thuộc với gă. Khu vực này của rừng cây c̣n chưa ai biết đến.

Cây cối ngả bóng trên con đường họ đi.

“Tôi có thể giết ông ở đây” Snake nói. “Hăy giữ lấy tiền của ông rồi chạy đi”.

“Mi có thể thử xem” ông già nói, nhưng ông đă cảm thấy chán chường. Ông không c̣n tin chắc nữa, nhưng ông biết rằng sự ghen tuông của ông có hàm lẫn sự căm ghét. Nếu gă trai trẻ ngu xuẩn mà chồm vào ông, th́ bằng hai cánh tay gầy g̣ không có thịt này, ông có thể bẻ gẫy cái cổ cứng như cẩm thạch, có màu như hổ phách nhợt nhạt kia, một cách thật quá dễ dàng. Nhưng sau đó bà sẽ biết. Bà sẽ biết ông đă t́m được cho bà và đă phá hủy cái đă t́m được. Bà sẽ rộng lượng tha thứ, và ông sẽ rời bỏ bà mà biết răng ông đă thất bại với bà.

Khi những cánh cổng đồ sộ xuất hiện Snake không nói năng ǵ. Từ lúc đó, dường như gă đă chấp nhận t́nh thế. Ông già đi vào khu vườn, bây giờ ông đi rất nhanh, để vượt qua những t́nh cảm của chính ông. Snake chạy lóc cóc bên cạnh ông.

 
Top
view post Posted on 28/5/2023, 13:15
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,271

Status:


Ba cửa sổ có ánh đèn ở tầng trên ṭa nhà. Những cửa sổ pḥng bà. Và khi họ đến bậc thang lên nhà, phía dưới ṿm dây trường xuân, bước vào trong mái ṿm, th́ cái bóng cao gầy khẳng khiu của bà đổ xuống trong ánh sáng đèn, giống như một làn khói hay một bóng ma.

“Tôi cứ nghĩ ông sống một ḿnh” Snake nói. “Tôi cứ nghĩ ông là người độc thân”.

Ông già không nói một lời nào nữa. Ông bước lên bậc thang và mở cánh cửa. Snake vào theo sau ông rồi đứng yên, chờ Vasyelu t́m cây đèn trong hốc tường cạnh cửa và thắp nó lên. Những tấm kính đă ố màu không tự nhiên gắn trên các ô cánh cửa, những hốc tường ở cả hai bên các cửa sổ, những con cú và những bông sen, những ngôi đền trông xa cuộn lẫn vào nhau và phát sáng, lạnh lẽo một cách kỳ lạ.

Vasyelu đi đến chiếc cầu thang bên trong nhà.

“Khoan đă” Snake nói. Vasyelu dừng lại, không nói ǵ. “Tôi chỉ muốn biết,” Snake nói, “ông có bao nhiêu bạn bè ở đây, và bạn ông định làm ǵ, c̣n tôi phải làm ǵ với họ”.

Ông già ra hiệu.

“Có một người đàn bà ở buồng trên. Ta sẽ dẫn ngươi lên gặp bà ấy. Bà ấy là một Công chúa. Tên bà ấy là Darejan Dracula”. Ông bắt đầu bước lên bậc thang.

Vẫn đứng trong bóng tối, vị khách hỏi khẽ:

“Cái ǵ?”

“Ngươi nghĩ là đă từng nghe cái tên này rồi. Ngươi đúng đấy. Nhưng đó là một chi khác”.

Ông chỉ nghe được tiếng bước chân đầu tiên khi nó chạm vào bậc thang phủ thảm. Bằng một bước nhảy, cái sinh vật kia đă chồm lên ông, cây đèn rời khỏi tay ông. Snake nhảy nhót phía sau cây đèn, phản chiếu ánh sáng lung linh và không thật.

“Dracula”, gă nói.

“Ḍng họ Dracula. Một chi khác”.

“Một ma cà rồng”.

“Ngươi tin vào những chuyện như vậy à?” ông già nói. “Ngươi vẫn sẽ sống như ngươi đang sống, cầu nguyện như ngươi đang cầu nguyện”.

“Tôi không bao giờ cầu nguyện” Snake nói.

“Hăy cầu nguyện đi” ông già bảo. “Cầu nguyện đi. Ngươi thậm chí c̣n không thể cầu nguyện bằng tiếng mẹ đẻ của ngươi. Đưa ta cây đèn, hay để ta phải lấy nó? Bậc thang dốc đấy. Lần này ngươi có thể ngă găy cổ. Chuyện đó sẽ không hay chút nào cho công việc của ngươi đâu”.

Snake khẽ cúi chào và trả lại cây đèn.

Họ tiếp tục đi lên cầu thang trải thảm, lên đến sàn trên, đi qua một hành lang và đến cửa pḥng bà.

Những đồ vật của ṭa nhà rơ ràng rất quư giá, dù chỉ cần nh́n thoáng qua trong ánh đèn dầu. Ông già đă quen với chúng, chi có Snake mới để ư. Thêm nữa, nghĩ đến kích thước và vẻ đồ sộ của cánh cổng vào vườn, gă ăn trộm trẻ tuổi có lẽ phải đoán được trước sự sang trọng giàu có này.

Và ở đây rơ ràng không có sự bỏ bê, không có một hạt bụi, không có mùi mốc ẩm, hay, nói thẳng ra, không có mùi hầm mộ. Những người phụ nữ từ thành phố thường xuyên đến đây quét dọn theo những mệnh lệnh nghiêm khắc của Vasyelu Gorin; hoa được bày biện trong pḥng khách vào những dịp Công chúa xuống tầng dưới. Chuyện này giờ khá hiếm hoi. Bà đă quá mệt mỏi. Không phải v́ tuổi tác, mà v́ buồn chán cuộc sống. Ông già lại ra hiệu, và gơ cánh cửa pḥng bà.

Bà đáp lại nhẹ nhàng. Vasyelu liếc nh́n phản ứng của gă trai trẻ, tai gă vểnh lên như tai mèo.

“Chờ ở đây” Vasyelu bảo gă và đi vào trong pḥng, đóng cửa lại, để gă kia bên ngoài trong bóng tối.

Những ô cửa sổ được chiếu sáng từ phía ngoài nhưng ở bên trong th́ tối đen. Các cây nến được thắp lên, đỏ và trắng trông như những bông hoa cẩm chướng.

Vampire ngồi trước cây đàn clavio. Có lẽ bà đang gẩy đàn, âm thanh của nó khẽ đến nỗi ở phía ngoài cửa hầu như không nghe thấy được. Trước đây, từ rất lâu, ông đă từng được nghe nó. Đă rất lâu...

“Thưa Công chúa,” ông nói, “tôi mang một người về với tôi”.

Ông không biết chắc bà sẽ làm ǵ hay nói ǵ về sự việc này. Bà có thể sẽ phản đối, thậm chí sẽ nổi giận, dù ông ít khi thấy bà nổi giận. Nhưng lúc này ông thấy bà đă đoán biết, theo một cách tinh tế nào đó, là ông sẽ không trở về một ḿnh, và bà đă chuẩn bị trước cho ḿnh. Khi bà đứng đậy, ông nh́n thấy chiếc áo dài bằng sa tanh đỏ, cây thánh giá bằng bạc nạm kim cương trên cổ, đôi hoa tai lóng lánh buông thành ḍng hai bên. Trên hai bàn tay gầy guộc là những chiếc nhẫn lớn tỏa ra những màu sắc ảm đạm. Mái tóc bà, vốn không bao giờ mất đi màu đen nhánh, buông xơa trên vai và được uốn theo kiểu cách chỉ hai mươi năm trước, bao lấy bộ mặt giơ xương của bà vớí một vẻ hoang dă. Bà trông thật lộng lẫy khác thường. Hốc hác, già khọm, sắc đẹp đă tàn phai, trái tim đă chùn lụt, nhưng vẫn lộng lẫy, vẫn kỳ lạ.

Ông nh́n bà khúm núm, sẵn sàng bước ra ngay, v́ trong khoảnh khắc, ông đă nghi ngờ.

“Thôi được” bà ban cho ông một nụ cười thoáng qua, như một cái vuốt ve chớp mắt. “Vậy th́ ta sẽ gặp hắn, Vassu”.

Snake ngồi vắt chân trong hành lang cách cánh cửa một quăng ngắn. Trong bóng tối, gă đă phát hiện thấy một chiếc b́nh sứ dương thái Trung Hoa, gă cầm nó bằng hai tay, tỳ cằm vào miệng chiếc b́nh.

“Liệu tôi có làm vỡ nó không?” gă hỏi.

Vasyelu không nói ǵ. ông chỉ tay vào cánh cửa mở.

“Bây giờ anh có thể vào”.

“Tôi có thể à? Ông làm tôi căng thẳng quá”.

Snake đứng lên. vẫn giữ cái b́nh trong tay, gă bước qua cửa đi vào căn pḥng của Vampire. Ông già cũng vào theo gă, tựa thân ḿnh mặc đồ đen, giống như một bóng ma, cạnh cánh cửa sổ mà lúc này ông đă mở nó ra. Ông già theo dơi Snake.

Nhẹ nhàng xoay người, có lẽ là vô ư thức, gă tiến đến khoảng một phần ba chiều dài căn pḥng hướng về phía người đàn bà. Theo dơi gă từ phía sau, Vasyelu Gorin có thể nh́n thấy tất cả những cử động của các cơ bắp căng thẳng trên tấm lưng, giống như cơ bắp của một con thú đang sẵn sàng phóng tới hay sẵn sàng chạy trốn. Nhưng không nh́n được bộ mặt của gă, cặp mắt gă - ông chưa hài ḷng. Ông chuyển sang chỗ khác để có thể nh́n được rơ hơn.

“Xin chào” Vampire nói với Snake. “Anh có nghĩ nên đặt cái b́nh xuống không? Hay, nếu anh thích, th́ cứ đập nó đi. Cứ lưỡng lự thế sẽ khó chịu lắm đấy”.

“Có lẽ tôi cứ giữ cái b́nh”.

“Ồ, vậy th́ cứ giữ lấy đi. Nhưng ta đề nghị anh để cho Vassu gói nó lại cho anh trước khi anh đi. Không th́ sẽ có ai đó cướp giật anh trên phố đấy”.

Snake xoay một ṿng, nhẹ nhàng như một vũ công, và đặt chiếc b́nh lên cái bàn nhỏ. Xoay ḿnh trở lại, gă mỉm cười với bà.

“Ở đây có bao nhiêu là đồ đạc quư giá. Tôi có thể lấy cái ǵ được? C̣n cái thánh giá bằng bạc mà bà đang đeo kia th́ sao?”

Vampire cũng mỉm cười.

“Đó là của gia bảo. Ta rất thích nó. Ta không định để anh lấy nó đâu”.

Mắt Snake mở lớn. Gă kinh ngạc một cách ngây thơ.

“Nhưng tôi nghĩ, nếu tôi làm cái điều mà bà muốn, nếu tôi làm cho bà hạnh phúc -th́ tôi có thể có bất cứ thứ ǵ tôi thích chứ. Không phải ta đă mặc cả như vậy sao?”

“Thế anh có thể làm ǵ để cho ta được hạnh phúc đây?”

Snake tiến đến gần bà; gă thận trọng lượn quanh bà, rất chậm. Ghê tởm, bị mê hoặc, ông già quan sát gă. Snake đứng đằng sau bà, ngả vào người bà, hơi thở của gă làm rung động những sợi tóc mềm mại của bà. Gă lướt bàn tay trái dọc bờ vai trơ xương của bà, từ lớp sa tanh đỏ đến làn da khô héo không màu sắc ở cổ bà. Vasyelu nhớ lại sự đụng chạm của bàn tay, như có điện, vô cùng nhạy cảm, những ngón tay của một nghệ sỹ hay một phẫu thuật gia.

Vampire vẫn không thay đổi. Bà nói: “Không, anh không làm cho ta hạnh phúc được đâu, cậu bé ạ”.

“Ồ” Snake th́ thào vào tai bà. “Bà không thể chắc chắn thế đâu. Nếu bà thích, nếu bà thực sự thích, tôi sẽ cho bà uống máu của tôi”.

Vampire cười. Nghe thực đáng sợ. Một sức mạnh kinh khủng nào đó vẫn đang ngủ yên dường như sống lại khi bà cười, nó như một ngọn lửa bùng lên từ đống tro tàn. Cái âm thanh, cái sức sống đáng sợ khiến cho gă trai trẻ giật ḿnh tránh xa ra. Trong khoảnh khắc ông già nh́n thấy vẻ sợ hăi trong cặp mắt báo có đốm, một sự sợ hăi như vốn có trong bản thể của Snake, cũng giống như nguồn gốc gây ra sự sợ hăi đó vốn có trong bản thể của Vampire.

Và dường như vẫn c̣n kích động với sức mạnh mới thức dậy trong người, bà quay sang gă. “Anh nghĩ ta là cái ǵ?” bà nói, “Một mụ già khọm xấu xí thèm khát được cọ xát mớ da khô này với da thịt mượt mà của anh chăng; một mụ già mà anh, bằng cái thân xác của ḿnh, chẳng cần phải mưu mũ gi cũng có thể lừa bịp được với những chuyện hăo huyền, với đồ thừa canh cặn, rồi sau đó sẽ giết mụ, dùng răng cậy những viên kim cương trên ngón tay mụ chăng? Hay ta là mụ già trụy lạc, muốn được liếm láp cái vị trẻ trung ngọt ngào của anh. Ta là thế phải không? Nói xem”. Ngọn lửa trong bà đă hạ xuống, thích thú với tác động của nó, với mọi thứ trong ṿng kiểm soát của bà, tiếng nói của bà như phóng ra một cây kim dài, rất dài, găm cái gă ngợm mà bà đang nói đến vào bức tường đằng xa. “Nói xem. Làm sao ta có thể là cái thứ ma quỷ đeo thánh giá trên ngực như vậy chứ? Bộ ngực cổ lỗ, héo quắt, xệ xuống, trống rỗng của ta. Nói xem. Nó gọi là cái ǵ vậy?”

Khi lời nói của bà ngừng lại, cái kim nhọn cũng dường như ngắt ngang, gă trai trẻ nhẩy bật ra khỏi bức tường. Trong một thoáng gă hầu như hoảng loạn. Gă vốn chỉ quen với những hạng người trong thế giới của gă. Những ông già đi lại rón rén trong ngơ hẹp dưới mưa chẳng cần cố gắng ǵ cũng có thể đập văng đi với hai cánh tay thép. Những người đàn bà thiêu thân, chỉ bị đốt chứ không đốt người ta; giọng của họ là khoa trương, màu mè, van vỉ chứ không phải những lưỡi dao cạo.

Snake run lên từng đợt. Sau đó cơn hoảng loạn của gă qua đi. Theo bản năng, gă kể chuyện ǵ đó từ chỗ tranh tối tranh sáng của căn pḥng. Sống theo kiểu của gă, nói chung gă đi đến chỗ tin cậy vào bản năng của gă.

Gă len lén đến gần người đàn bà, không gần quá, lần này không gần hơn hai yard.

 
Top
view post Posted on 8/7/2023, 02:51
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,271

Status:



“Cái người của bà đến đó,” gă nói, “ông ấy dẫn tôi đến một nhà hàng sang trọng. Ông ấy cho tôi uống say. Tôi không biết tôi nói những ǵ khi tôi say. Bà hiểu không? Tôi là một kẻ thô lỗ. Tôi không nên ở đây trong ṭa nhà đẹp đẽ của bà. Tôi không biết phải nói chuyện ra làm sao với những người như bà. Với một mệnh phụ. Bà hiểu không? Nhưng tôi chẳng có đồng xu nào. Chẳng có ǵ. Bà cứ hỏi ông ấy xem. Tôi đă giải thích tất cả. Tôi sẽ làm bất cứ điều ǵ để có tiền.

C̣n cái cách tôi nói ấy. Nhiều người thích thế. Bà hiểu không? Nó làm cho tôi có vẻ đáng sợ. Họ thích thế. Nhưng đó chỉ là đóng kịch thôi”. Gă khúm núm nói với bà, gập người chào bà với ánh mắt sùng bái đến vô lư, gă cũng đă bước lui và hầu như đă ra đến cửa pḥng.

Vampire không cử động. Giống như một pho tượng thần, bà ngự trị căn pḥng, đỏ trắng và đen, và ông già chỉ c̣n là một bóng ma trong góc.

Snake nhảy lên rồi bỏ chạy. Trong bóng tối mờ mịt, gă lướt qua hành lang, nhảy qua các bậc thang, rồi chạy đến gian sảnh trống dẫn ra ngoài. Một vài ánh sao mờ chỉ ra chỗ những ô cửa bằng kính ố vàng. Khi các cánh cửa đột ngột mở toang, gă biết rơ rằng gă được thả cho đi. Rồi cửa đóng lại sau lưng gă và gă cắm đầu chạy qua ṿm dây trường xuân, xuống các bậc tam cấp, và xuyên qua khoảng trống giữa các thân cây cao ướt đẫm nước mưa.

Bản năng đă mách bảo gă rất nhiều, luôn luôn như vậy. Thật lạ lùng, ngay khi gă ra khỏi cánh cổng cao dẫn ra con đường trống vắng, và cắm đầu chạy về phía trung tâm thành phố, chúng cũng chẳng bảo gă rằng gă được tự do.

“Ông có nhớ,” Vampire nói, “ngay từ phút đầu, ông đă hỏi ta về cây thánh giá không?”

“Tôi c̣n nhớ, thưa Công chúa. Khi đó đối với tôi nó có vẻ rất kỳ quặc. Tôi đă không hiểu, dĩ nhiên”.

“C̣n ông,” bà nói, “làm sao ông t́m được nó sau khi ông...”, bà ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, “sau khi ông rời ta?”

Ông cảm thấy an ủi v́ cái chết của ông có thể sẽ làm cho bà đau khổ đôi chút. Giờ đây ông chẳng c̣n làm ǵ được nữa. Ông đă nh́n thấy ngọn lửa thức dậy trong bà, bùng lên và sôi sục trong bà, điều mà suốt nửa thế kỷ nay ông không thấy, nó cháy lên khi có mặt tên ăn trộm, tên đĩ đực, tên ăn bám kia.

“Gă trẻ trung và khỏe mạnh,” ông già nói, “và gă có thể đào một cái huyệt cho tôi”.

“Mà không có lễ tang à?” Bà lờ đi vẻ giằn dỗi của ông, dĩ nhiên, và sự tế nhị của bà làm ông phải xấu hổ.

“Chỉ đào sâu chôn chặt là đủ,” ông nói, “nhưng xin cám ơn, thưa Công chúa, v́ đă quan tâm đến tôi. Tôi không cho nó là vấn đề đâu. Dù c̣n lại cái ǵ hay chẳng có ǵ đi nữa th́ tôi cũng sẽ rất vui mừng”.

“A, bạn tôi ơi. Ông không tự coi thường ḿnh quá đấy chứ?”

“Không” ông nói “Không, không”. Và ngay lập tức xuất hiện một nỗi đam mê trong giọng nói của ông, một ngọn lửa cuối cùng của chính ông dâng lên cho bà. “Tôi đă được hưởng ân sủng trong cuộc đời mà bà đă ban cho tôi”.

Bà nhắm mắt lại, và Vasyelu Gorin thấy ông đă làm tổn thương đến bà với t́nh yêu của ông. Và ông không c̣n tức giận nữa, nhưng theo cách thức của một t́nh nhân, ông rất vui mừng.

Ngày hôm sau, khoảng quá ba giờ chiều một chút, Snake quay lại.

Một cơn gió đang thổi, và dường như nó đă thổi gă đến cánh cổng trong cơn mưa lá vàng. Tóc gă cũng bị gió thổi rối bời, và khuôn mặt gă rạng rỡ và vẻ tươi tỉnh lạ lùng. Tuy vậy, mắt gă vẫn nặng nề, thâm quầng, mờ đục. Cặp mắt cho thấy rằng suốt đêm, và suốt buổi sáng nay hắn đă có một công việc khác. Họ có thể kéo tấm rèm nặng lên để cho một chút ánh sáng chiếu ra, nhưng dù vậy th́ cũng chẳng giúp ǵ cho gă. Các giác quan của Snake tinh tường gấp đôi trong bóng tối, gă có thể nh́n được trong bóng tối giống như một con linh miêu.

“Anh đấy à?” ông già nói trong khi nh́n gă với vẻ thờ ơ, như nh́n một tay lái buôn.

“Tôi đây” Snake nói và đi theo ông già vào trong nhà.

Vasyelu không ngăn hắn lại. Dĩ nhiên là không. Ông để cho gă trai, và toàn bộ hàm răng trắng lóe và cặp mắt phóng đăng đáng ghét, thong thả đi qua các cánh cửa pḥng khách vào bên trong. Vasyelu bước theo gă.

Những tấm rèm màu ngà voi sậm đă buông xuống và những cây đèn được thắp lên; trên chiếc bàn sạch bóng là những bông hoa nhà kính tỏa hương trong chiếc b́nh bằng ngọc. Cánh cửa phụ dẫn vào một thư viện nhỏ, ánh sáng mờ đục nhẹ nhàng của cây đèn tỏa lên những gáy sách mạ vàng đương im lặng, hết dăy này đến dăy khác, những cuốn sách vô giá.

Snake bước vào và đi một ṿng quanh thư viện, rồi gă đi ra.

“Tôi không lấy thứ ǵ cả”.

“Anh cũng biết đọc kia à?” Vasyelu Gorin mỉa mai, nhớ lại khi ông c̣n chưa biết đọc; ông, con trai thứ mười lăm của một người đốn gỗ, một kẻ ngớ ngẩn đần độn và nghiện rượu, ăn trên đường, ngủ trên đường, suốt đời không có một mái nhà trên đầu mà cũng chẳng có ư nghĩ ǵ về tương lai, một kẻ sinh ra do lầm lẫn và buồn chán. Đă lâu lắm rồi. Trong cái thị trấn nhỏ đó, họ đă gặp nhau dưới rừng cây. Và ṭa lâu đài với những ánh đèn rực rỡ của nó, những chiếc xe ngựa chạy trên con đường có những hàng cây tối sẫm hai bên.

Snake ngồi xuống, dựa người thoái mái vào lưng ghế. Nhưng gă không thoải mái, ông biết thế. Gă đă tự nói với ḿnh những ǵ nhỉ? Rằng ở đây chắc chắn có tiền, để có thể giữ được một lối sống khác thường. Rằng gă sẽ tóm được bà, cái mụ già ấy, bằng cách này hay cách khác. Luôn luôn có những lư do mà người ta sẽ t́m ra cho chính họ.

Khi Vampire đi vào trong pḥng, Snake, gă điếm đực thành thạo ḅ đến bên chân bà. Và Vampire đă cười với gă, lần này nhẹ nhàng hơn. Bà mặc một chiếc áo choàng màu trắng gởi từ Paris sang năm ngoái. Bà chưa từng mặc nó bao giờ. Đính trên cổ áo là một bông hoa hồng nhung màu đen, có một giọt sương long lanh trên cánh hoa: một viên ngọc trai lấy từ vương miện của một vị Sa hoàng. Sự tế nhị của bà, sự tế nhị vô song. Tất nhiên, viên ngọc trai đang nói, là mi sẽ quay trở lại. Tất nhiên, ở đây không có ǵ phải sợ hăi cả.

Vasyelu để họ ở lại. Ông quay lại sau một lúc với những cái chai và ly thủy tinh. Đồ nguội đă được những người từ thành phố mang tới, paté, tôm hùm, gà, những lát chanh như những bông hoa, lát cam như mặt trời, cá chua, rau diếp và đá lạnh. Ông rót rượu vang. Ông bày bộ đồ uống cà phê bằng bạc, những hộp x́ gà các ioại. Buổi tối mùa đông đă trùm xuống ngôi nhà. Được đánh thức bởi ánh đèn rực rỡ trong căn pḥng, một con bướm đêm vỗ cánh chập chờn giữa các cây nến và những trái cây đủ màu. Ông già bắt nó bằng một cái ly pha lê, mang nó ra ngoài thả vào đêm tối. Đă hơn một trăm năm nay ông không hề giết bất kỳ một thứ ǵ.

Thỉnh thoảng ông lại nghe tiếng họ cười. Tiếng cười của gă trai trẻ thoạt đầu quá ấn tượng, quá đẹp, quá hư ảo. Nhưng sau đó nó trở nên lả lơi, cḥng ghẹo, náo nhiệt; nó không c̣n giả tạo nữa.

Gió thổi lạnh lùng. Vasyelu tưởng tượng con bướm đêm đang đập đôi cánh chống chỏi với đôi cánh khổng lồ của thần gió, rơi xuống mặt đất nó sẽ được nghỉ ngơi.

Khoảng nửa giờ trước lúc rạng đông, bà yên lặng rời khỏi pḥng khách và lên trên lầu. Ông già biết bà đă nh́n thấy ông đang đứng chờ trong bóng tối. Bà không nh́n ông hay gọi ông, đó là một cố gắng của bà để tránh cho ông khỏi phải nh́n thấy cái ánh sáng lấp lánh đột ngột trên con người bà, tránh phải nh́n ông với ḷng thương hại. V́ vậy ông chỉ nh́n thoáng qua, không hơn. Thân h́nh nhợt nhạt, thẳng băng của bà bước lên, mảnh mai và trong suốt như thân h́nh của một cô gái. Cặp mắt bà trẻ trung, đầy vẻ hoang sơ mới t́m thấy lại, đầy sự mới mẻ thanh tân.

Trong pḥng khách, Snake đắp chiếc áo jacket nằm ngủ trên chiếc ghế tràng kỷ màu trắng. Khi thức dậy, không hiểu gă có xem xét cẩn thận cái cổ của ḿnh trong gương không nhỉ?

Ông già nh́n gă trài trẻ đang ngủ. Bà đă dạy Vasyelu Gorin biết nóí năm thứ tiếng và đọc được ba thứ tiếng khác. Bà đă cho phép ông ta khám phá âm nhạc, nghệ thuật, lịch sử và thiên văn; đạt được sự uyên thâm và ḷng khoan dung. Ông đă biết được cách mở cái hầm mộ cuộc đời bị đóng kín, mở ra từ mọi hướng những quang cảnh không thể tin được, không thể diễn đạt được. Và c̣n nữa, c̣n nữa. Nhưng cuộc hành tŕnh nào rồi cũng phải có lúc kết thúc. BỊ rách nát tơi tả v́ những lúc xuất hồn và trải nghiệm, quá mệt mỏi để có thể tiếp tục vui cười với niềm hân hoan. Để lại mọi thứ. Và nằm yên. Chỉ có bà là có thể tiếp tục, v́ chỉ có bà mới có thể tái sinh vinh viễn. Với Vasyelu, một lần đă là quá dủ.

Ông rời khỏi gă trai đang ngủ. Năm giờ sau, Snake đă ra về không một tiếng động. Gă lấy đi tất cả các điếu x́ gà, không chừa lại điếu nào.

Snake bán các điếu x́ gà rất nhanh. Ở một quán cà phê mà có thời gă thường ghé vào, gă gặp những kẻ đánh hơi được có sự thay đổi trong vận may của hắn, họ cố ép hắn lộ chuyện. Snake không hé môi, vẫn c̣n vẻ mệt mỏi, lưỡng lự, cáu bẳn. Đó là một người đỡ đầu mới. Một ông già thích cho hắn những thứ đó. Ông già đó sống ở đâu? Ô, một ṭa nhà tuyệt vời, ở phía bắc thành phố.


Edited by nguoitoithuong - 7/9/2023, 04:21 PM
 
Top
view post Posted on 9/7/2023, 09:26
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,271

Status:



Vài bữa sau gă lại đi.

Là một người đi săn, gă không tin cậy vào đồng cỏ rộng giữa ban ngày. Có quá ít chỗ để ẩn nấp, và cũng có quá nhiều chỗ cho những thứ mà gă đang ŕnh rập ẩn nấp. Vào buổi chiều, gă ngồi trong khu vườn của một nhà bảo tàng. Các sinh viên đến rồi đi. Snake quan sát họ. Họ trẻ hơn hắn nhiều, nhưng hắn là một loại khác. Giờ là một cô gái, bắt được ánh mắt gă, cô hơi mỉm cười, rồi làm một cử chỉ nấn ná để khiến hắn để ư. Snake không đáp lại. Để tiết kiệm sức lực cho công việc của ḿnh, gă gạt bỏ tất cả những bạn t́nh như vậy. Sự quyến rũ của họ, tuổi trẻ của họ, đó là những thứ hàng hóa vô giá trị đối với gă. Họ sẽ không trả tiền cho gă.

Tuy vậy, gă sẽ không gạt bỏ bà già kia. Bà ta đă bao nhiêu tuổi rồi? Sáu mươi, có lẽ thế - không, phải già hơn nhiều. Chín mươi th́ đúng hơn. Nhưng bộ mặt bà ta, cái cổ bà ta, đôi tay bà ta lại mịn màng lạ lùng, không một nếp nhăn. Có lúc trông bà ta như chỉ mới năm mươi. C̣n mái tóc nhuộm, có lẽ làm cho bà ta trông khêu gợi hơn, khiến cho người ta có ấn tượng về một người phụ nữ trẻ.

Phải, bà ta đă làm gă choáng váng. Có thể bà ta đă từng là một nghệ sĩ. Người ngoại quốc, nghệ sỹ kịch trường - giàu có. Nếu bà ta muốn bao gă, lầm lẫn mà coi gă như con mèo quư của bà ta th́ tạm thời gă sẽ đồng ư. Gă sẽ khoắng sạch của bà ta khi bà ta đă thấy chán gă và khi gă quyết định rời đi.

Nhưng, có cái ǵ đó trong những ư nghĩ chẳng lấy ǵ làm phức tạp này cứ quấy rầy gă. Lần đầu tiên khi gă bỏ chạy, cho đến giờ gă vẫn không hiểu là v́ cái ǵ. Không phải v́ cái họ của ma cà rồng, chắc chắn thế, đó chỉ là một cái tên sân khâu - Dracula - có ǵ đâu? Mà v́ một cái ǵ đó - một sự thức tỉnh về định mệnh mà vốn từ vựng nghèo nàn của gă không diễn đạt được, không giải thích được. Một lần nó khiến gă bỏ chạy, sau đó nó khiến gă quay lại, chẳng phải là chuyện đùa cợt. Và bà ta biết cách đối xử với gă. Thật là lịch thiệp, thật là độ lượng. Bà ta đáng được kính trọng, v́ lúc nào cũng tỏ ra tử tế. Quen tiêu tiền vào những thứ họ muốn, họ cũng chẳng ngần ngại ǵ trong việc mua người. Họ chẳng bao giờ quên rằng món thịt tươi cũng có một cái giá, v́ gốc rễ của họ đă ăn sâu vững chắc cả thế kỷ khi ở đây c̣n có những người nô lệ.

Nhưng. Nhưng gă sẽ không tới đó tối nay, gă tự bảo ḿnh. Không. Bà ta sẽ không thể dựa vào gă, điều đó có lẽ cũng hay. Có lẽ gă sẽ đến vào ngày mai, hay ngày kia, nhưng tối nay th́ không.

Thế giới đang rời bỏ ánh mặt trời để đi vào bóng đêm trong một chiều hoàng hôn mùa đông. Snake rất vui khi ánh mặt trời đă tắt, và thứ ánh sáng giả tạo kia đang sáng lên từ các ṭa nhà, các tiệm cà phê.

Gă di chuyển trên vỉa hè rộng răi của một đường phố, một người đàn ông đến bên cạnh và tóm lấy tay phải của gă, một người khác tóm lấy tay trái.

“À, đây là anh chàng, anh chàng có tên là Snake”.

“Có phải anh không?” người kia hỏi gă.

“Dĩ nhiên là hắn” người đầu tiên bóp mạnh bàn tay gă. “Chúng ta có bản nhận dạng chính xác đấy chứ? Có phải hắn trông đúng như bản nhận dạng không?”

“Và đúng chỗ nữa”. Người kia đồng ư. “Đúng khu vực này”.

Những người này mặc thường phục. Bộ mặt họ vàng bủng, tươi cười và chăm chú. Chỉ là những thủ tục mà cả hai đă quen thuộc. Snake không biết chúng, nhưng gă biết cái cung cách đụng chạm, giọng nói, nụ cười như tạc trên những cái mặt nạ của chúng. Gă đă căng thẳng. Nhưng bây giờ gă chùng xuống, để cho chúng có thể nh́n và cảm thấy là mọi chuyện đă xong xuôi.

“Các anh muốn ǵ?”

Người đàn ông đang giữ tay gă chỉ mỉm cười.

Người kia nói “Chỉ kiếm ăn thôi mà”.

“Chúng mày định làm ǵ?”

Hai bên vỉa hè đều có người qua lại. Họ đi tiếp, đến một góc phố, ở đó có một khu đất trống mở ra sau bức tường vỡ, họ ngoặt vào bóng tối.

“H́nh như mày chọc giận ai đó” tên thứ hai bảo gă. “Và họ tức giận lắm đấy”.

“Tao chọc giận rất nhiều người” Snake nói.

“Tao biết. Nhưng có vài người không chịu nổi chuyện đó”.

“Ai vậy? Tao có thể gặp họ mà”.

“Không. Họ không muốn gặp mày. Họ cũng không muốn mày gặp ai cả”. Bóng đen đă cách xa vài bộ.

“Tao có thể sửa chữa mà”.

“Không. Sửa chữa - đó là chuyện bọn tao được thuê làm đấy”.

“Nhưng nếu tao không biết...”. Snake nói, và ngả về phía tên đang giữ tay gă, gă giáng một cú đấm thẳng vào chỗ bụng mềm. Tên này buông gă ra và ngă quay lơ. Snake bỏ chạy. Gă chạy qua khu đất, vào một đường phố sáng đèn khác, và gă đă sắp bật cười to khi một con dao bay tới cắm vào lưng gă.

Các ngọn đèn vụt tắt. Có cái ǵ đó cứng và lạnh đập vào ngực, vào mặt gă, Snake nhận ra đó là vỉa hè đường. Có những tiếng động mơ hồ, đến rồi đi, có lẽ dân chúng đang xúm lại. Có ai đó đứng bên cạnh gă rút con dao ra. Và cơn đau đớn bắt đầu.

“Nó đấy hả?” một giọng nói hoảng hốt đâu đó phía trên đầu gă: chính là cái tên bị gă giáng một đấm vào bụng.

“Một cú đẹp đấy”. Một giọng khác kêu lên. Một chiếc ô-tô trườn đến lề đường và rồ máy. Cửa ô-tô sập lại và có tiếng bước chân trên nền xi-măng. Snake nghe thấy hai tên kia đang vội vă bỏ đi.

Snake định đứng dậy, nhưng gă ngạc nhiên khi thấy ḿnh không thể.

“Có chuyện ǵ thế?” có ai đó hỏi, dường như từ trên cao, rất cao.

“Tôi không biết”.

Một người đàn bà nói khẽ, “Nh́n xem, có máu này...”

Snake không để ư. Sau một lúc, gă lại cố đứng dậy và lần này gă đă quỳ được lên. Gă đau đớn, và đó là tất cả. Gă có thể cảm thấy cơn đau, không c̣n rơ rệt, mà mơ hồ, như những âm thanh đến rồi lại đi mà gă đă nghe thấy. Gă mở mắt ra. Ánh đèn nhạt nḥa đi, rồi lại trở lại thành những quầng sóng dài, rồi lại nhạt nḥa đi. H́nh như chỉ có năm sáu người vây quanh gă. Khi gă đứng đậy, những h́nh người đứng gần đều lui cả lại.

“Anh ta không được cử động” có ai đó vội nói.

Một bàn tay chạm vào vai gă, khẽ đập, như một con côn trùng.

Ánh sáng nhạt đi thành màu tối, c̣n tiếng động thoảng qua giống như thủy triều lấp đầy tai gă. Làm gă choáng váng. Có cái ǵ đó đỡ gă, và gă đẩy nó ra - một bức tường...

“Tỉnh lại đi, anh bạn”, một người đàn ông gọi. Những ngọn đèn lại sáng trở lại gợi nhớ đến một bộ phim. Sau một lúc, gă cảm thấy khỏe lại. Gă thất thểu lê đi rời xa đám đông mà không nh́n họ. Kính cẩn, và khiếp sợ, họ để gă đi, nhận thấy máu nhỏ thành vết dọc vỉa hè sau lưng gă.

Chiếc đồng hồ kiểu Pháp gơ chuông êm ái trong pḥng khách; đă bảy giờ tối rồi. Ngoài cửa sổ, khu vườn đă tối đen. Trời lại bắt đầu mưa.

Ông già đứng quan sát từ mái hiên cửa sổ đă hơn một giờ. Thỉnh thoảng, ông lại bước đi với vẻ sốt ruột, ṿng quanh căn pḥng, sửa lại bức tranh, nhặt một cánh hoa rơi. Rồi ông lại quay ra cửa sổ, nh́n ra ngoài đường, nh́n mưa và nh́n màn đêm.

Chưa đến một phút sau khi chuông đồng hồ điểm, bóng tôi im ĺm trôi tới và bắt đầu chuyển động, rất chậm, hướng về phía ngôi nhà.

Vasyelu đi ra gian sảnh. Trong khi đi, ông nh́n về phía cầu thang. Cây đèn ở đầu cầu thang đang cháy, và bà đứng đó trong vầng ánh sáng của nó, hai cánh tay buông thơng, thanh thoát như không có trọng lượng, đầu bà ngẩng cao.

 
Top
view post Posted on 11/7/2023, 19:41
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,271

Status:



“Công chúa?”

“Phải, ta biết. Hăy mau lên, Vassu. C̣n ít thời gian lắm”.

Ông già vội mở cửa. Ông lao xuống các bậc thang một cách nhẹ nhàng như một chàng trai ở tuổi mười tám. Cơn mưa tối tăm quất vào mặt ông, gợi lại hàng ngh́n hồi ức, ông chạy qua một vườn cây ở Burgungy, qua một sườn đồi ở Tuscany, dọc con đường của khu vườn hoang gần St. Petersburg, ông chạy cho đến khi bắt gặp cái xác của gă trai trẻ nằm dưới một gốc cây.

Ông già cúi xuống, một con mắt dại đờ mở trừng trừng trong đêm tối nh́n ông.

“Chúng... đâm tôi” Snake thều thào. “Tôi... đă lê... suốt... quăng đường...”

Vasyelu Gorin vác Snake lên. Thân h́nh hắn oặt ẹo, nặng nề, không giúp ǵ được cho ông. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề. V́ ông khỏe khủng khiếp, ông đứng lên, ôm gă trai trước ngực, quay ḿnh chạy về.

“Tôi... không biết”. Snake thều thào, “không biết... ai cử... chúng tới. Khối kẻ... muốn... Nó... tệ... lắm không? Tôi... không nghĩ... nó tệ... thế?”

Những dây trường xuân vuốt qua mặt Snake và mắt gă nhắm lại.

Khi Vasyelu đi vào gian sảnh, Vampire đă có mặt ở tầng dưới. Vasyelu mang gă trai đang hấp hối đến gần bà và đặt gă xuống chân bà. Sau đó ông quay người bỏ đi.

“Chờ đă” bà nói.

“Không, thưa Công chúa. Đây là chuyện riêng tư. Giữa hai người... như đă từng xảy ra giữa chúng ta. Tôi không muốn thưa Công chúa. Tôi không muốn nh́n thấy chuyện đó với người khác”.

Bà nh́n vào mặt ông, lúc này trông ông như một đứa trẻ, bà lấy làm buồn v́ đă làm ông đau đớn, và không muốn ép ông nữa. Rồi bà gật đầu. “Vậy th́ ông đi đi, ông bạn thân mến”.

Ông bỏ đi ngay lập tức. V́ vậy ông không chứng kiên chuyện đó khi bà quỳ xuống bên cạnh Snake trên tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ đă nhuộm đầy máu. Ông dường như nghe thấy tiếng váy áo của bà sột soạt như tiếng lật của các trang sách mỏng, và tiếng con dao nhỏ kêu xoẹt xoẹt khi nó cắt trên da thịt bà, và sau đó là sự im lặng kéo dài.

Ông đi qua gian pḥng và bước vào gian nhà bếp đầy những đồ điện hiện đại sạch bóng và mát lạnh. Ông ngồi ở đây, nhớ lại khu rừng cây gần thị trấn, nhớ những bó đuốc của đám quư tộc đang ḥ hét săn đuổi ông chỉ v́ ông đă ăn trộm một hộp thức ăn, những đ̣n tra tấn khi chúng bắt được ông. Ông nhớ lại, mà không c̣n cảm thấy đau đớn bất công, cái giờ phút lâm tử của ông nó như thế nào, một cơn cuồng nộ lộn xộn, những h́nh người mờ ảo đến rồi lại đi, những cú đ̣n đau đớn kinh khủng thực tại xen kẽ với những thung lũng sâu thẳm đen ng̣m hư ảo. Và rồi là quăng đường lê lết đau đớn không thể tin được, những ngón tay quờ quạng cắm vào đất, kéo thân ḿnh lên trước, lảo đảo đứng lên, rồi lại ngă dụi xucing, rồi những người qua đường bị người khác kéo đi. Trong khu nghĩa địa cạnh thị trấn, ông nằm im bất động. Ông không c̣n ḅ tiếp được nữa. Mặt đất lạnh ngắt, những ngôi mộ trắng, những cành cây bất động lạ lùng trên đầu ông, dường như hút cả bầu trời vào ḿnh, chúng mới tăm tối làm sao, c̣n bầu trời mới nhợt nhạt làm sao.

Nhưng khi bầu trời đổ cơn mưa máu của nó, th́ rạng đông bắt đầu. Khoảng một giờ trước khi mặt trời mọc. Ông đă nghe thấy tên của nàng, và ông biết cuối cùng ông sẽ đến để phục vụ nàng. Cái cách mà qua đó ông biết, cả với ông cũng như với gă trai trẻ kia, là trong điềm triệu về một cái chết bất đắc kỳ tử, bởi bạo lực đau đớn và hung tàn.

Suốt trong những lần sục sạo đây đó trong các thành phố, ông vẫn không t́m thấy ai có cái dấu hiệu đen tối đó trên ḿnh. Cho đến ngày nọ, trong cái ngơ hẹp khi cái bàn tay ấm nóng động vào cổ ông cho đến khi ông nh́n vào cặp mắt có đốm như da con báo. Vậy là Vasyelu đă nh́n thấy cái dấu hiệu, đă ngửi thấy mùi của nó như mùi xương cháy xém.

Làm sao mà Snake, dở sống dở chết vi một vết thương chí mạng, mất máu và nửa tỉnh nửa mê, lại có thể lết đi một quăng đường xa như vậy, qua những đường phố, qua những khu trang viên rộng lớn của bọn nhà giàu, qua những cánh cổng khổng lồ, qua những hồ nước, những đồng cỏ sập tối, để rồi nằm đó hấp hối, ông già không cần phải hỏi cũng không cần phỏng đoán. Chính ông cũng đă làm một việc như vậy, hơn hai thế kỷ trước đây. Và ở đó nàng đă t́m thấy ông, giữa hai ngôi mộ trắng cao vút. Khi ông bắt đầu tỉnh lại, ông nh́n lên và thấy nàng, một tạo vật đẹp đẽ nhất đời mà ông từng thấy. Nàng đă cho ông uống máu của nàng. Ông đă uống máu của Darejan Dracula, một công chúa, một ma cà rồng. Thứ thần dược độc nhất vô nhị, nó đă cứu mạng ông. Tất cả các vết thương đều lành lặn. Cái chết đă rời khỏi ông như một bộ da rách nát, và mọi thứ mà ông đă từng là - kẻ bới rác, kẻ trộm, kẻ phá phách, nghiện rượu, và một gă điếm v́ một vài đồng - mỗi một trong những con người này lần lượt tiêu biến đi. Khi đứng dậy, ông đă đạp lên chúng và bỏ chúng lại đằng sau. Ông bước đến gần nàng và quỳ phục xuống, giống như một lúc trước đó nàng đă quỳ cạnh ông, đỡ lấy ông và cho ông cuộc sống từ mạch máu lấp lánh như bạc của nàng.

Và chuyện này, tất cả chuyện này, bây giờ là cho một người khác. Cho dù là máu của nàng, nhưng dường như nó cũng không thể đem lại sự bất tử, mà chỉ trường thọ, cuối cùng điểm dừng cũng đến với Vasyelu Gorin. Và cũng vậy, nhiều thế kỷ sau kể từ cái đêm hôm nay, một kẻ khác rồi cũng sẽ đi đến một kết cục tương tự. Snake rồi cũng sẽ nhớ đến cái giây phút khi gă tỉnh lại, lại ư thức một kẻ khác đang trải qua sự xúc động đến mụ mị của nó, và tất cả sẽ lại bắt đầu sau đó.

Cuối cùng, với một chút hối lỗi, ông già rời căn bếp sạch tinh và bước tới vùng ánh sáng mờ mờ ở tầng trên, lặng lẽ lẩn vào bóng tối ngoài ŕa ánh đèn.

Ông hiểu rằng bà sẽ cảm nhận được ông đang ở đây, sẽ không phiền hà ǵ với sự có mặt của ông - bà không định để ông ở lại?

Việc đă xong.

Chiếc áo dài của bà trải ra như một bông hồng đang nở, gă trai trẻ nằm trước mặt bà, cặp mắt mở to đang nh́n thẳng vào bà. Và bà sẽ là điều đẹp đẽ nhất đời mà gă chưa từng nh́n thấy. Tất cả những lớp da vô h́nh của đời gă đă rơi rụng đi, những lớp vỏ mà gă sắp giẫm lên không thương tiếc dưới chân. C̣n bà?

Đầu Vampire đang nghiêng về phía Snake. Mái tóc đen mềm mại đổ xuống. Khuôn mặt hồng lên dưới ánh đèn, thật trẻ trung, tràn đầy sức sống, hoạt bát, yên b́nh và tràn đầy t́nh yêu. Mọi điều đă trở lại với nàng, Nàng đă tái sinh.

Có lẽ đó chỉ là một ảo ảnh.

Ông già cúi đầu, đứng yên trong bóng tối. Ghen tuông, tiếc hận thảy đều đă qua. Xét cho cùng, cuộc đời của ông với nàng cũng chỉ là một lớp da khác mà ông phải mang. Ông sẽ có sự yên b́nh vĩnh viễn mà nàng không bao giờ có được, và ông phải vui mừng v́ điều đó. Gă trai trẻ sẽ phụng sự cho nàng, và một lần nữa nàng sẽ săn đuổi, sẽ khiêu vũ, sẽ lướt qua các tấm gương trong thành phố như một bóng ma lấp lánh, tại thành phố này và các thành phố khác, giữa thế giới thực thể và thế giới của các linh hồn.

Vasyelu run rẩy trên bến đỗ của cuộc đời của ông. Ông sẽ ra đi bây giờ, có thể rất sớm; ông đă nghe thấy tiếng ŕ rầm của con tàu đang tiến đến gần. Lần này sẽ rất đơn giản, hoàn toàn không giống như lần trước. Ra đi nguyện ư, đạt được mọi thứ, trong trật tự. Khi biết nàng đă an toàn.

Ông già chờ cho đến khi họ đứng lên và lặng lẽ cùng nhau đi vào pḥng khách, rồi ông rời khỏi bóng tối và bước xuống cầu thang. Ông nghe thấy sự im lặng, sự im lặng của họ, giống như sự im lặng của những người t́nh mới.

Ở cuối cầu thang, phía ngoài ánh đèn, bóng đêm thật êm ái, thật nhẹ nhàng, như mái tóc của Vampire. Vasyelu nhẹ bước vào bóng đêm, trong ḷng không chút nghi ngờ.

Ông đă yêu nàng biết bao.

HẾT

 
Top
view post Posted on 12/7/2023, 21:36
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,271

Status:



Congo
Stuart Cloete
Những chuyện mà tôi phải kể dưới đây cứ để mặc ai muốn nghĩ ǵ th́ nghĩ; nhưng c̣n anh, Retief, tôi viết những điều này cho anh và anh phải tin nó, v́ khi những ḍng này đến tay anh th́ cuộc sống của cô ấy đang bị nguy hiểm. Tôi, người đang viết đây, đă chứng kiến chuyện này, ngay từ khi nó mới chỉ bắt đầu, tôi đă thấy nó diễn tiến như thế nào, rồi bị lôi cuốn vào đó, thoạt đầu chỉ như một khán giả, rồi sau đó trô thành người trong cuộc. V́ thế đây không phải là bịa đặt mà là chuyện riêng của tôi, chẳng liên quan ǵ đến chuyện người ta có tán thành với tôi hay không, và cuối cùng nó hầu như quá sức chịu đựng của tôi. Dĩ nhiên khi tôi đang viết đây th́ vấn đề vẫn đang c̣n bỏ ngỏ.

Khi c̣n trẻ, tôi là học tṛ của giáo sư Le Grand nổi tiếng ở Đại học Brussels. Do một sự t́nh cờ may mắn, ông ấy đă chọn tôi để giúp ông trong một thí nghiệm nhỏ. Và ông thấy tôi có nhiều điều đồng cảm với ông. Tôi cũng nh́n cuộc đời theo một góc độ giống như ông. Chúng tôi cùng có cách nh́n giống nhau, dù với những cặp kính khác nhau; tầm nh́n của ông thực bao quát, bao gồm rất nhiều đối tượng rộng lớn, cứ như những dăy núi liên tiếp nhau; trong khi tôi chỉ nh́n thấy một mảnh nhỏ xíu, nhưng thay v́ thế, tôi nh́n thấy rất rơ ràng và thấu suốt. Chính là sự cảm mến chứ không phải v́ tôi thông minh đặc biệt ǵ mà ông đă chọn tôi làm phụ tá cho ông, v́ thế tôi có điều kiện để cùng ông đi đến Côngô để tiếp tục công việc nghiên cứu của chúng tôi.

Chúng tôi làm việc tại một vùng rừng rậm ở đất nước này. Nơi đây có rất nhiều cây to, ông Le Grand nói nhiều cây trong số đó đă có hàng ngàn năm tuổi. Ánh nắng mặt trời hầu như không bao giờ xuyên đến được mặt đất dưới gốc của chúng. Rừng rậm mở ra bên trong chúng nhiều khoảng rừng thưa, nơi đây những thổ dân thực hiện một h́nh thái nông nghiệp nguyên thủy. Họ trồng chuối, kê, ngô, khoai lang, bí đỏ, lạc và một số giống đậu. Đất đai ở đây rất mầu mỡ, và thu hoạch luôn luôn khá; điều này thật lạ lùng v́ cây trồng hầu như chẳng được chăm sóc ǵ cả.

Thỉnh thoảng bầy voi lại đến phá hại ruộng vườn, nhưng lũ khỉ đột gorilla mới là nỗi lo lắng chính và những người thổ dân vừa ghét lại vừa sợ hăi chúng. Sự tàn phá do chúng gây ra không thấy ngay lập tức, v́ những con vật rất tinh quái này chỉ ăn trộm mỗi lần một ít, và chúng ăn trộm tài t́nh đến mức trừ phi anh đi đếm từng quả đậu, nếu không th́ anh sẽ chẳng nhận thấy ǵ hết cho tới tận mùa thu hoạch.

Khi tôi nói chúng tôi, th́ cần phải hiểu chúng tôi ở đây là ba người. V́ trước khi đi, Le Grand đă cưới một cô gái trẻ. Cô ấy biết đánh máy và ghi tốc kư, cô rất quen thuộc với các bản thảo của Le Grand và là một trong số rất ít người có thể đọc được chữ viết của ông ta. Tên cô gái là Helena Magrodvata. Cô có ḍng máu lai Hy Lạp - Nga, có mái tóc rất đẹp, v́ thiếu sắc tố nên nó có màu hầu như trắng. Khi không đeo kính th́ trông cô khá xinh đẹp. Có thể đám cưới của Le Grand là một kết quả lôgích từ ước muốn của một người đàn ông muốn chiếm hữu một người đàn bà, hoặc cũng có thể chỉ là một thí nghiệm khác của ông Giáo sư; tôi không t́m thấy một ghi chép nào của ông có khuynh hướng phủ nhận giả thuyết này, và nếu thế th́ đây có lẽ là thí nghiệm duy nhất mà ông không bao giờ thảo luận với tôi.

Chúng tôi ở trong một căn lều tṛn làm bằng đất sét trắng. Và theo đúng quy tŕnh, Helena sinh một cậu con trai. Chẳng có ǵ khó khăn trong việc này cả, v́ Le Grand và tôi là các bác sĩ, c̣n Helena là một cô gái khỏe mạnh.

Chúng tôi phải sống và giữ sức khỏe trong cái khí hậu rất khó chịu đó cũng là v́ ngài Giáo sư. Chắc chắn chúng tôi là những người da trắng đầu tiên đối mặt với vô số những con muỗi anopheles mà không lo sợ bệnh sốt rét hay bệnh ngă nước: hai căn bệnh đặc biệt nguy hiểm ở vùng này mà ngay cả thổ dân cũng chết v́ chúng rất nhiều.

Chính vắcxin của Le Grand, khi được tung ra thị trường, cuối cùng đă mở ra những vùng đất rộng lớn mà cho đến nay vẫn chưa có người ở. Đó có thể là lư do thứ hai khiến ông ấy đi đến Côngô, nơi ông có thể thử những loại vắcxin c̣n đang thí nghiệm với ba người thuộc ba kiểu loại, giới tính và dân tộc khác nhau. Chúng tôi không chỉ khỏe mạnh mà một trong ba loại vắcxin ông sử dụng chứng tỏ có hiệu lực rất mạnh.

Đứa bé lớn rất nhanh, tăng cân hàng ngày, c̣n Helena vô cùng vui sướng. T́nh mẫu tử trong cô lên đến mức cô không c̣n làm việc ǵ khác ngoài những báo cáo tuần, và cũng chỉ những khi khẩn cấp.

Mối quan tâm của ông Giáo sư đối với thằng bé có vẻ mang nhiều chất khoa học hơn là t́nh cha con, mặc dù khi thằng bé chết ông cũng có dấu hiệu đau buồn. Chúng tôi cùng đi ra rừng, đang đo đạc và cân lượng mủ cao su thi có một thổ dân chạy đến báo tin thằng bé bị rắn cắn. Khi chúng tôi chạy về đến nhà th́ thằng bé đă chết, Helena gần như hóa điên. Không sao an ủi được cô ấy, cũng không thể để cô ấy ở một ḿnh. Ngay cả Le Grand cũng phải thừa nhận điều này sau lần đầu tiên cô cố tự sát. V́ vậy cần phải sắp xếp lại lịch làm việc. V́ chúng tôi làm việc ở những khu vực khác nhau của cánh rừng, công việc ngoài đồng cũng như ở văn pḥng đều không bỏ bê được, chúng tôi cũng không thể làm thay hoàn toàn công việc của nhau. Tuy vậy, việc chậm trễ cũng không gây tác hại ǵ nghiêm trọng đến các thí nghiệm của chúng tôi. V́ thế chúng tôi thay phiên nhau đi, Giáo sư đi vào một ngày, c̣n ngày hôm sau đến phiên tôi.

Khoảng một tháng sau, một hôm khi chúng tôi đang ăn sáng th́ có người báo tin có một con gorilla bị sập bẫy. Để Helena lại nhà, cô ấy vẫn đang ngủ, chúng tôi chạy đến xem.

Đường đi không xa lắm, và chúng tôi chẳng mấy chốc đă đến mảnh rẫy của thổ dân nơi người ta bắt được nó. Chiếc bẫy, giống như một chiếc lồng thú khổng lồ buộc bằng dây thép và đóng đinh đặt ở giữa ruộng ngô xanh tốt, nhưng giờ đây đă bị các thổ dân vây xung quanh dẫm nát. Mồi nhử là mấy nải chuối, thứ trái cây mà các con thú này rất thích. Con gorilla đă bị nhiều vết thương rất nặng ở khắp nơi trên cơ thể và máu đang tuôn ra như suối; cái tṛ tra tấn này không hẳn chỉ là để tiêu khiển mà là một nghi lễ mê tín của thổ dân. Họ tin rằng làm như thế họ sẽ xua đuổi được ma quỷ nhập trong con thú, và v́ thế sẽ giảm bớt sự phá hoại của bầy đàn nó trong một thời gian.

Chen qua đám đông, chúng tôi đến gần cái cũi. Con gorilla đang rống lên v́ đau đớn và tức giận. Đó là một con gorilla cái c̣n trẻ và đang có mang rất to, chỉ cần nh́n thoáng qua cũng đủ thấy. Việc xem xét kỹ càng hơn cho cả hai chúng tôi thấy rằng nó đă đến kỳ sinh, và thế là Le Grand nảy ra một ư kiến.

“Harry,” ông nói, “tôi sẽ mổ lấy con nó ra, nó không c̣n sống được lâu nữa đâu”.

Điều này là rơ ràng, một mũi giáo đă đâm thủng phổi nó.

“Chạy về nhanh lên, lấy dụng cụ cho tôi, và cả thuốc mê nữa. Tôi sẽ chấm dứt cảnh tượng này”. Ông nói thêm.

Đó là cái cách con gorilla con, mà sau này chúng tôi gọi là Congo, được sinh ra. Le Grand đă thành công trong việc thuyết phục các thổ dân thôi hành hạ con vật. Trong lúc tôi chạy về lấy dụng cụ, con vật nằm duỗi dài, nghiến răng kèn kẹt trong cơn giận dữ. Trói được nó lại đă là cả một kỳ công, nhưng bước vào cái cũi nơi nó bị trói là một việc mà tôi chỉ dám làm một lần và không bao giờ định thử lại nữa. Sức mạnh của loài thú này thật là kinh khủng. Chúng có thể vặn xoắn ṇng súng c̣n dễ dàng hơn ta uốn một cây kim.

Nó nằm đó gầm gừ với chúng tôi, máu và nước dăi chảy đầy mặt. Hàm răng lởm chởm nhe ra như giống chó đang gầm gừ khi nó gào thét hết đợt này đến đợt khác. Đồng tử trong mắt nó mở rộng hết cỡ dưới hàng lông mày rậm.

 
Top
view post Posted on 21/7/2023, 00:30
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,271

Status:



Tôi đă từng nh́n thấy điều đó trước đây, trên mặt của một kẻ tâm thần sát nhân đă giết mấy mạng người. Nó là sự pha trộn giữa bản tính hung ác và sự tinh khôn. Người ta cảm thấy dù nó có vùng vẫy mạnh đến đâu, nó cũng vẫn c̣n chưa tung ra hết cái sức mạnh siêu nhiên của nó. Nó đă làm như vậy khi chúng tôi bước vào trong. Cả cái cũi rung lên chao đảo khi nó vùng vẫy, những cơ bắp rất khỏe của nó căng lên như dây chăo, sữa phun ra từ ngực nó. Có lúc tôi đă nghĩ nó sẽ dứt tung dây trói; mà nếu thế th́ nó sẽ chẳng cần nhiều thời gian để xé chúng tôi ra thành từng mảnh. Từ trước đến giờ tôi vẫn tưởng ḿnh đă trở nên chai ĺ với mọi chuyện v́ tôi đă từng nh́n thấy cơ man những cảnh tượng khủng khiếp; nhưng cái con thú khổng lồ đó nằm ở đây, gào thét và ho khạc trong cơn giận dữ, thân h́nh nhuộm đầy máu, quả thực đă làm tôi sờn ḷng. Bên cạnh nó có một cánh tay đàn ông. Chúng tôi đă đến quá muộn để cấp cứu cho anh ta và anh ta đă chết. Chắc chắn là anh ta đă đến quá gần cái cũi để nó tóm được tay, và nó đă vặn đứt tay anh ta khỏi thân người như bẻ gẫy một cành nhỏ khỏi thân cây. Đây chẳng phải là một cuộc phẫu thuật được tiến hành có ngăn nắp trật tự mà là một ca xô bồ đẫm máu; và giáo sư Le Grand mặc áo blu trắng, dao cầm trong tay, vẫn b́nh tĩnh lạnh lùng cứ như ông đang xem xét vi trùng qua ông kính hiển vi vậy.

Tôi không tin là trái tim ông ta không đập nhanh hơn, hay ông thậm chí có giây phút nào nghĩ đến khả năng xảy ra thảm họa. Với ông th́ con linh trưởng dạng người khổng lồ này chỉ thuần túy là một vấn đề khoa học, nhưng tôi th́ không cảm thấy như thế. Ngay từ lúc đó, có lẽ tôi đă biết điều ác sẽ đến từ cái sinh vật phi tự nhiên này.

Tôi không biết chắc là chúng tôi đă sử dụng bab nhiêu thuốc mê; chúng tôi cũng đánh đổ mất một ít, nhưng khi xong việc th́ chai thuốc mê nửa lít đă chẳng c̣n lại bao nhiêu. Không cần phải nói, chúng tôi đă giải thoát nó vĩnh viễn khỏi sự đau đớn cực độ. Nó chẳng bao giờ thức dậy sau giấc ngủ đó nữa. Con gorilla con được lấy ra khỏi bụng mẹ và trao cho một người phụ tá nửa mùa của chúng tôi (chúng tôi đă thành lập một bệnh xá nhỏ gần nơi chúng tôi ở). Ông Giáo sư cúi người trên cái xác con mẹ với các dụng cụ đo đạc trong tay trong lúc tôi tiến hành việc phẫu tích trước khi cái xác bị cứng lại. Khi tôi ṭ ṃ quay đầu nh́n quanh, tôi thấy Helena đă đứng đó tay bế con gorilla con trước ngực.

Chuyện xảy ra như thế nào tôi chỉ có thể đoán phỏng. Tôi nghĩ cô ấy đă nh́n thấy chúng tôi khi thức dậy, đă đến đây và lại gần người thổ dân đang bế con gorilla con. Nét mặt nhăn nhúm của nó trông cũng giống như một đứa bé mới đẻ, và theo bản năng, cô ấy bồng lấy con vật từ tay anh ta. Có vẻ như Salomon, tên người thổ dân đó, hành động như người chăm sóc con cho cô ấy, và để cho bức tranh thêm hoàn chỉnh, con gorilla con, khỏe hơn một đứa trẻ b́nh thường nhiều, cứ đeo riết lấy cổ cô. Dù thế nào đi nữa, khi tôi nh́n thấy cô ấy th́ mọi việc đă xong xuôi.

“Nh́n xem” tôi nói với ông Giáo sư khi ông đứng dậy với một mảnh cơ bắp trong tay.

“Vậy là,” ông ta nói, “cô ta đă nhận nó”.

Ông ta định làm ǵ tôi cũng chẳng hiểu nữa. Hay ông ta sẽ thực hiện một cuộc phẫu thuật cho thỏa trí ṭ ṃ? Tôi nghi ngờ điều đó. Hay là ông muốn giao nó cho một người phụ nữ thổ dân nuôi? Hay là ông định giết nó, giữ lại như một mẫu vật; bổ sung thêm cho bộ sưu tập vốn đă nổi tiếng của ông?

C̣n Helena có biết cô ấy đang làm ǵ hay không? C̣n nữa, chúng tôi đă biết ǵ về Helena, với gịng máu lai của cô, với bản năng mạnh mẽ của cô, và những chất vắcxin thử nghiệm đầy trong mạch máu của cô? Đó là vấn đề cần được giải quyết sau này, Le Grand cần phải suy nghĩ.

“Đưa cô ấy về đi,” ông nói, “và đem cho tôi mấy cái lọ”. Chúng tôi vẫn cất giữ mẫu vật trong lọ. “Và ít cồn nữa”, ông kêu với theo khi chúng tôi đă rời đi.

Khi ông trở về th́ mặt trời đă sắp lặn, c̣n Helena chỉ nói có một lần. “Nó là của em”, cô ấy nói có vậy.

Một năm sau chúng tôi quay trở về Brussels. Ông Giáo sư, trợ lư của ông, vợ ông và đứa con của cô ấy. V́ cô ấy cứ khăng khăng như thế. Nó không phải là một con gorilla, mà là một đứa trẻ, và nó ăn mặc như một đứa trẻ. Phải sử dụng đến những thế lực quen biết chúng tôi mới kiếm được cho nó một pḥng trên tàu; công ty tàu biển chỉ coi nó là một con vật, họ chỉ nhượng bộ khi Helena giận điên lên. Cô ấy mang bữa ăn về pḥng, v́ con vật gây náo loạn và gào thét ầm ĩ mỗi khi cô rời nó đi đâu.

Thật khó mà miêu tả chuyến hành tŕnh, nhất là từ những sự kiện diễn ra sau này. Helena gọi nó là Baby. Ông Giáo sư đôi khi cũng gọi thế, c̣n tôi cố tránh hết sức đế không nhắc đến nó. Nếu cô ấy nuôi nó như một con vật cảnh th́ là một chuyện, nhưng nó ngủ cùng giường với cô, c̣n Le Grand và tôi ở trong cabin cạnh đó. Khi đó Helena đă hai mươi.

Tôi bỏ qua tám năm kế tiếp v́ chẳng có ǵ đặc biệt để nói. Công việc của chúng tôi, của Giáo sư và của tôi, thành công ngoài sức tưởng tượng. Tôi sẽ không nói ǵ về cuộc sống chung của chúng tôi với “nó” đến nay đă gần chín năm. Tôi đă nói rằng Helena rất đẹp, c̣n Giáo sư th́ không c̣n trẻ nữa, đôi khi ông đăng trí; c̣n tôi th́ chẳng khác ǵ những người đàn ông khác. Tuy vậy tôi biết chắc một điều là nó ghét cả hai chúng tôi; mà nó th́ c̣n khỏe hơn cả một người đàn ông.

Tại sao tôi lại nói vậy. Nó ăn mặc như một đứa con trai, áo thủy thủ, quần soọc và đi dép, ăn cùng bàn với chúng tôi, khuôn mặt nó giống như mặt một ông già. Nó vẫn ngủ cùng pḥng với Helena c̣n ông Giáo sư th́ ngủ ở pḥng thay quần áo liền đó. Nó có một cái giường rộng trải drap và có cái chăn để trong góc. Nếu nó là một đứa trẻ th́ những chuyện như thế này là không được phép, nhưng với tính cố chấp của đàn bà, Helena đôi khi đối xử với nó như những người đàn bà khác âu yếm con chó cưng của họ vậy. Nhưng nó, cái “thằng” đó, không phải là một con chó.

Congo trong chuyện yêu ghét của nó giống như một người nguyên thủy; v́ nếu nó vốn là một loài linh trưởng dạng người, th́ cái môi trường sống mà Helena áp đặt lên nó làm cho nó có sự tiến hóa nhảy vọt, và về mặt tâm thần nó phải tương ứng ít nhất với người vượn Neanderthal. Và nó rất yêu Helena.

 
Top
view post Posted on 23/7/2023, 18:51
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,271

Status:



Tôi dùng chữ “yêu” ở đây là có cân nhắc. Chuyện nó yêu mến Helena là điều tự nhiên, v́ cô ấy là người mẹ nuôi nấng và dạy dỗ nó, nhưng chuyện c̣n đi xa hơn thế. Sự sớm phát triển của nó một phần có thể là v́ nó được ăn uống tốt, nó ăn những thứ mà chính chúng tôi ăn, giàu chất protein hơn những thức ăn trong thiên nhiên; nhưng sự sớm phát triển đó là một điều rất đáng sợ. Nh́n bề ngoài, thái độ của nó với Helena giống một đứa trẻ được nuông chiều. Nó đeo lên tay cô, trèo lên cổ cô, quàng tay quanh cổ và hôn vào miệng cô băng cặp môi dày của nó. Nhưng vấn đề là cái ánh mắt của nó khi nó nghĩ rằng không bị ai trông thấy; đă một vài lần tôi thấy rằng nó đang thử sức mạnh của ḿnh. Nó không đập vỡ đồ đạc, nó đă được dạy dỗ chuyện đó từ khi c̣n bé, nó chỉ di chuyển chúng. Một hôm tôi bắt gặp nó đang nâng cái tủ quần áo lên khỏi đầu bằng hai tay. V́ ṭ ṃ tôi đă cân thử cái tủ, đúng 95 kilôgam. Thế mà nó nâng dễ dàng như một người đàn ông xách một gói bưu kiện nhỏ. Chúng tôi c̣n giữ những số đo chính xác của nó lúc đó: lồng ngực nó rộng một mét hai, cao một mét hai, nặng một trăm chín mươi pao (khoảng chín mươi kư). C̣n bây giờ nó đă lớn hơn nhiều.

Họ bảo rằng đó là một tai nạn, cho dù thoạt đầu họ cho là tôi có dính líu vào đó. Họ nói động cơ giết người là ghen tuông, cả về chuyện cô vợ ông, cả chuyện địa vị trong giới khoa học, dù họ cố tử tế bảo là tôi ganh đua với ông. Thật may, tôi có thể chứng minh là vào thời điểm đó tôi đang lên lớp giảng bài, nếu không th́ chẳng ǵ có thể cứu được tôi, nhất là khi họ phát hiện ra ông đă ủy thác cho một ḿnh tôi trông nom tài sản cũng như công việc của ông, để lại cho tôi tất cả sách vở, mẫu vật và các bản thảo của ông. Vậy là tôi không chỉ mất đi một người bạn, mà c̣n suưt nữa bị tội giết người.

Chuyện Helena sẽ lấy tôi là không tránh khỏi; đó chỉ là chuyện thời gian - nhưng tại sao lại thế? Bất cứ người đàn ông nào từng sống trong ngôi nhà đó, trong một hoàn cảnh lạ lùng như thế mà lại không xử sự như tôi? Tôi nghi ngờ chuyện đó. Làm sao Helena có thể không có tôi làm bầu bạn khi ông Le Grand bất hạnh c̣n sống hay làm một tấm đệm giữa thế giới bên ngoài và Congo của cô sau khi ông chết? Tôi cũng nghi ngờ chuyện đó. Hay làm sao tôi có thể không hiểu và yêu Helena sau chừng ấy năm? Nhưng cô ấy vẫn c̣n điên đầu v́ một chuyện. Đó là con khỉ đột. Không có ǵ, kể cả khi cô ấy yêu tôi đi nữa, có thể tách rời nó khỏi cô ấy.

Le Grand rơi xuống từ cửa sổ. Căn hộ chúng tôi ở cao trên măi lầu năm. Ông ấy c̣n cầm một chiếc b́nh tưới cây trong tay khi rơi xuống. Tôi như vẫn nh́n thấy cảnh tượng đó hàng trăm lần mỗi ngày. Ông lăo đáng yêu, v́ ông già đi rất nhanh, đang rờ rẫm từng chiếc lá trong cái bồn cây bên cửa sổ bằng những ngón tay hiếu kỳ. Nó lẻn đến gần, v́ Congo có thể di chuyển yên lặng như một con mèo và sàn lại trải thảm rất dày. Hai cánh tay siết lại, bầu trời đảo lộn, tiếng thét, tiếng va đập.

Tôi tin chắc là Helena đă đoán biết, nhưng cả hai chúng tôi không ai dám nói ra. Cô ấy th́ v́ yêu quư Congo, c̣n tôi th́ v́ tôi yêu cô ấy. Nhưng trong tiềm thức, cô biết điều đó, và cô sợ cho tôi. Bây giờ, cô ấy không bao giờ để chúng tôi ở lại một ḿnh với nhau; nhưng cô ấy sẽ phản đối đến cùng, v́ tôi đă nghĩ ra một cách khôn khéo để đầu độc nó. Làm chuyện này với thạch tín hay một thứ ǵ đó sẽ tố cáo tôi ngay lập tức v́ Helena biết khá rành về chuyện thuốc men. Dù về mặt luật pháp cô chẳng có ǵ trách cứ được, nhưng về mặt đạo đức cô sẽ coi tôi như kẻ đă giết con cô. Tôi sẽ dùng ḷng trắng trứng; chỉ 5cc là đủ.

Nhưng đây là một tṛ chơi nguy hiểm, trong đó yếu tố thời gian đóng vai tṛ quyết định. Chừng nào tôi vẫn mang theo súng, lấy cớ không an toàn khi đi lại làm việc ở những khu vực hoang vắng trong thành phố th́ c̣n được. Nhưng cô ấy bảo: “Khẩu súng bỏ trong túi áo sẽ rất bất tiện, mà tại sao lại phải đeo súng khi ở nhà? Nó sẽ làm nhàu quần áo anh”. Đó là một khẩu Browning cỡ ṇng 32, nhưng tôi vẫn nghi ngờ không biết những viên đạn nhỏ xíu này có ngăn chặn được nó không. Hôm nay tôi cảm thấy một cơn khủng hoảng đang đổ lên đầu tôi; v́ thế tôi viết những ḍng này. Nó thật quá khủng khiếp, tay tôi đă bị số phận trói chặt. Nhưng có ai đó cần phải biết. Cô ấy, một cô bé bất hạnh, cô ấy bảo, “Nó yêu em như một đứa con yêu mẹ vậy”.

Tôi đă gác lại cuốn sách của tôi để viết những ḍng này. Tôi chỉ c̣n biết hy vọng.

 
Top
41 replies since 28/9/2012, 18:06   432 views
  Share