Người ơi! Thương
- Group:
- Administrator
- Posts:
- 4,268
- Status:
| |
| Chương 56
Cánh cửa đóng chặt này, cũng chính là bóng ma lúc nào cũng bao vây lấy anh.
Diệp Tuệ bước nhanh tới, cô hít sâu một hơi, thận trọng đẩy cửa ra, khe cửa dần dần được mở rộng, cô cũng có thể nh́n vào trong.
Thẩm Thuật đứng trong bóng tối, nh́n không rơ bóng dáng, ánh sáng từ pḥng khách chiếu vào, làm sáng một góc trước cửa pḥng anh.
Nhưng Thẩm Thuật giống như đang đứng ngược chiều sáng, ánh mắt anh vô hồn, cả người như bị bóng tối bao phủ, ánh sáng không thể chiếu vào được.
anh tựa như một ảo ảnh trong bóng tối, hư vô không có hơi thở con người, rơ ràng Diệp Tuệ đang đứng trước mặt anh, thế mà anh lại không hề nhận ra, ánh mắt cứ đờ đẫn.
Diệp Tuệ bỗng nhiên cảm thấy mắt ḿnh cay cay, cô hít mũi một cái, tiến lên một bước, đi vào trong pḥng anh, bước vào trong vùng tối ấy.
Thẩm Thuật không c̣n đập cửa nữa, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Mở cửa ra, đừng nhốt tôi trong này.”
Cách một cánh cửa, Diệp Tuệ đă cảm nhận được sự tuyệt vọng của Thẩm Thuật. Lúc cô nghe trực tiếp anh nói câu này, đáy ḷng cô chợt nhói đau.
cô không dám nghĩ xem rốt cuộc Thẩm Thuật đă từng phải trải qua chuyện ǵ, chẳng lẽ anh đă từng bị người ta nhốt trong một không gian kín sao?
cô chợt nhớ lúc anh nghe điện thoại của mẹ, khi đó thái độ của anh rất lạnh lùng, lúc cúp máy th́ lặng đi không nói ǵ.
Mà tối nay anh lại mộng du một lần nữa, trở thành một người bất lực. Diệp Tuệ không khỏi nghĩ đến một khả năng, Thẩm Thuật bị như vậy, có khi nào là liên quan đến mẹ của anh không?
Diệp Tuệ nh́n về phía Thẩm Thuật, cô tiến lên một bước, nh́n vào mắt anh. Pḥng rất tối nhưng cô không bật đèn, cô sợ ánh sáng sẽ quấy rầy đến anh lúc này.
cô không biết phải làm sao, chỉ có thể thử xem có khiến cho anh khôi phục lại trạng thái b́nh thường hay không, cô khẽ nói: “Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”
Trong bóng tối yên tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Tuệ vang lên.
Thẩm Thuật cứng nhắc đứng một chỗ, không có phản ứng ǵ. H́nh như anh có nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa xôi, rất nhanh đă tản đi mất.
Diệp Tuệ thấy anh không có phản ứng nên lại gọi thêm lần nữa, giọng nói dịu dàng hơn: “Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”
Tay Thẩm Thuật khẽ giật, h́nh như anh đă hơi tỉnh, nhưng vẫn ch́m đắm trong tâm trạng riêng của ḿnh.
Diệp Tuệ rất kiên nhẫn, lại gọi thêm một lần nữa, giọng nói của cô truyền vào tai Thẩm Thuật rất rơ ràng.
Chỉ là một câu nói b́nh thường, nhưng lại giống như một vầng sáng, từng chút từng chút một chiếu vào thế giới đen tối của anh.
“Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”
“Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”
“…”
Diệp Tuệ không biết làm vậy có hiệu quả hay không, cô chỉ biết là không thể để cho anh cứ tiếp tục như vậy. Trong thời khắc này, Diệp Tuệ muốn dùng cách thức dịu dàng nhất, từ từ kéo anh về thực tại.
Có lẽ trong kí ức của Thẩm Thuật th́ Diệp Tuệ hoàn toàn không giống những người khác, anh đă mơ hồ nhận ra sự lo lắng của cô.
cô đang gọi anh về.
Nét mặt Thẩm Thuật cuối cùng cũng có chút phản ứng, đáy mắt hiện lên một tia sáng rất nhỏ, anh mở miệng, nhớ tới một cái tên quen thuộc trong trí nhớ: “Diệp Tuệ?”
Tâm trạng Diệp Tuệ đă được thả lỏng, cô nh́n ra là tuy trạng thái của anh vẫn chưa ổn định hẳn, nhưng bước đầu cũng đă nghe thấy cô nói rồi.
cô tiếp tục kiên nhẫn: “Em là Diệp Tuệ đây, anh nh́n em đi.”
Thẩm Thuật theo bản năng nghe theo giọng nói này, anh từ từ quay đầu, nh́n về nơi phát ra âm thanh, trông thấy gương mặt của Diệp Tuệ, ánh mắt anh chậm răi nh́n tập trung vào cô.
Diệp Tuệ nh́n anh, nhẹ nhàng nói: “anh đi theo em nhé, được không?” cô liếc nh́n, anh không đi dép, trời đang vào thu, cứ để anh đứng lâu như thế th́ sẽ ốm mất.
Thẩm Thuật không từ chối.
Diệp Tuệ thử đưa tay ra, ḷng bàn tay cô nhẹ nhàng đặt trên tay anh, cảm thấy được nhiệt độ cơ thể anh c̣n lạnh hơn cả đêm thu.
cô nắm chặt tay, kéo anh đi, Thẩm Thuật đi theo bước chân cô, từng bước từng bước một.
Đến bên giường, cô nh́n anh, chỉ tay vào giường nói: “anh nằm xuống ngủ đi.” Đợi khi nào anh ngủ rồi th́ cô có thể yên tâm ra khỏi pḥng anh.
Thẩm Thuật không nhúc nhích, anh chỉ nh́n Diệp Tuệ, đáy mắt không có chút cảm xúc nào. Diệp Tuệ thở dài, cô quên mất là anh vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
cô chỉ c̣n một cách này thôi.
một tay cô vẫn nắm tay anh, cúi người xuống ngồi trên giường, tay kia vỗ lên phần đệm bên cạnh, nói: “anh nằm đây ngủ đi.”
Thẩm Thuật học theo động tác của Diệp Tuệ, chậm chạp nằm xuống bên cạnh cô. Diệp Tuệ suy nghĩ một chút, sau đó quay người sang, mặt đối mặt với anh.
Thẩm Thuật cũng nghiêng đầu nh́n cô, hai người nh́n nhau trong bóng tối.
cô không dời mắt đi, cứ chăm chú nh́n anh, ấm giọng nói: “không c̣n sớm nữa, anh mau ngủ đi.”
Giọng cô rất dễ nghe, tựa như có thể gạt bỏ hết nỗi bất an của Thẩm Thuật. anh nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi, nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra.
Diệp Tuệ cũng đành phải nằm cùng anh.
Trong màn đêm yên tĩnh, hai người nằm chung một chiếc giường, hô hấp ngày một chậm và đều hơn.
Đêm nay, Thẩm Thuật mơ một giấc mơ.
Trong mơ, anh bị nhốt ở một chỗ, cửa đóng chặt, làm cách nào cũng không thoát ra được. Ngay giữa khoảnh khắc khi anh tuyệt vọng nhất, có một ai đó đă dịu dàng gọi tên anh.
Cửa vẫn chưa mở, nhưng cô không v́ thế mà bỏ qua, gọi anh hết lần này tới lần khác, cố gắng kéo anh ra khỏi nơi tối tăm đó.
Cuối cùng, anh mở cửa ra, phía sau cánh cửa là gương mặt quen thuộc của Diệp Tuệ, sau lưng cô là ánh sáng ấm áp, đứng nh́n anh cười.
Thẩm Thuật tỉnh lại từ trong giấc mơ, anh mở mắt ra, trời đă sáng, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, trải khắp sàn nhà.
anh cúi đầu liếc nh́n tay ḿnh, tay anh đang bao bọc lấy tay Diệp Tuệ, dưới đầu ngón tay là xúc cảm mềm mại trơn láng.
anh nhớ lại một đoạn kư ức ngắn ngủi tối qua, Diệp Tuệ gọi tên anh, nắm tay anh, ngủ trên giường anh một đêm…Hai người cứ thế nắm tay nhau ngủ say.
anh nh́n cô chăm chú, đôi mắt đen như mực. Bây giờ cô vẫn đang ngủ, từ góc độ của anh, có thể nh́n thấy hàng mi dày hơi cong lên của cô.
Đúng lúc này, Diệp Tuệ với tướng ngủ rất xấu từ trước đến nay bất ngờ trở ḿnh, vừa hay lăn luôn vào ngực Thẩm Thuật, khoảng cách của hai người thoáng chốc đă gần hơn.
Hai người mặt đối mặt, mũi kề mũi, tóc của Diệp Tuệ cũng không an phận mà phe phẩy lên mặt anh.
Gương mặt cô gần trong gang tấc.
Thẩm Thuật cứng đờ người, hô hấp hơi chậm lại, tim bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.
Chương 57
Diệp Tuệ nằm trong ḷng Thẩm Thuật vẫn chưa tỉnh, v́ trời đă sáng, ánh mặt trời hơi chói mắt nên cô khẽ nhíu mày, tiếp tục chui vào ngực anh.
Diệp Tuệ chỉ đang cố tránh ánh nắng chứ không biết ḿnh làm hành động ǵ, cảm thấy bị quần áo của Thẩm Thuật làm vướng víu nên cô c̣n cọ cọ vào người anh.
Toàn thân Thẩm Thuật căng cứng, ngay cả dũng khí đẩy cô ra cũng không có.
một lát sau Diệp Tuệ mở mắt, cô thấy ḿnh thế mà lại lăn vào ḷng Thẩm Thuật, lập tức bật dậy khỏi giường.
Diệp Tuệ luống cuống tay chân, chân cô bị chăn quấn vào nên không kiểm soát được lực, suưt nữa là lại ngă vào người Thẩm Thuật, may là cô chống tay lên người anh nên mới không bị ngă.
cô ngồi trên giường, ngượng ngùng xin lỗi anh: “Xin lỗi anh nhé, em ngủ hay lăn lộn lắm.”
Có thể v́ mới ngủ dậy nên giọng Thẩm Thuật trầm hơn b́nh thường, măi mới đáp lại cô: “không sao.”
Chương 60
Diệp Tuệ thấy ông ta bị dọa sợ, cảm thấy cơn tức tan biến đi không ít, cô nh́n Thẩm Thuật, nắm tay anh đi ra ngoài: “Nơi này không khí kém quá, bọn ḿnh đi thôi.”
cô không muốn để anh phải đối mặt với những người thế kia nữa, cho dù bọn họ có quan hệ máu mủ với anh, nhưng họ chưa bao giờ tôn trọng anh một chút nào cả.
Thẩm Thuật liếc nh́n hai bàn tay đang nắm chặt nhau, yên lặng không nói, cứ thế đi theo Diệp Tuệ ra ngoài. Hai người đi tới một nơi yên tĩnh, cách xa khu vực sảnh náo nhiệt.
Giờ đă là cuối thu, thời tiết khá lạnh, gió thổi làm lá cây rơi xào xạc. Bốn phía không một bóng người, chỉ có ánh trăng tĩnh lặng chiếu xuống.
Diệp Tuệ nh́n Thẩm Thuật, trông anh cứ thẫn thờ, đôi mắt đen như mực, ánh trăng xẹt ngang hàng lông mày của anh.
Đáy ḷng cô dâng lên nỗi chua xót, anh là một người tốt, thật sự không đáng phải chịu nhiều đau khổ như vậy. cô nắm chặt tay anh, giọng nói dịu dàng vang lên, nhẹ nhàng chui vào tai Thẩm Thuật.
“Thẩm Thuật, anh trai anh qua đời chỉ là việc ngoài ư muốn thôi, không liên quan ǵ tới anh hết.”
“Mẹ anh bỏ nhà đi, người chịu tổn thương rơ ràng là anh mà, anh đừng đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu ḿnh.”
“…” Tầm mắt Thẩm Thuật nh́n thẳng vào mắt Diệp Tuệ, cô cũng nh́n lại anh, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm.
Trong đêm tối, dáng người cô nh́n rất mảnh mai yếu ớt, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong trẻo và kiên định, từng câu nói đều nhấn mạnh từng chữ một.
anh trai qua đời, mẹ bỏ nhà đi, tất cả đều không phải là lỗi của anh.
Diệp Tuệ miệng vẫn nói, Thẩm Thuật th́ chỉ chăm chú nh́n cô, một giây cũng không dời. Cảm giác ấm áp bắt đầu thắp lên từ các đầu ngón tay, sau đó chậm răi lan tràn ra lồng ngực, từng chút từng chút sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo của anh.
Cảm xúc này trước nay chưa từng có, tựa như trong bóng tối bỗng dưng lóe lên một tia sáng rất nhỏ, nhưng sáng vô cùng, kéo anh ra khỏi hố sâu tuyệt vọng không đáy.
Diệp Tuệ nói: “Thẩm Thuật, anh đừng nghe người ta nói linh tinh.”
cô chỉ ra từng điểm tốt của anh: “anh nh́n đi, anh lớn lên rất đẹp trai này, tính t́nh cũng tốt này, biết chăm lo cho người khác, c̣n có thể ngăn chặn ma quỷ nữa…”
Trong lúc nhất thời, cô đă kể cả rất nhiều điểm tốt của anh, đến chính cô cũng không nhận ra được, th́ ra trong ḷng cô, anh lại đặc biệt đến vậy.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô truyền vào tai anh, dưới ánh trăng sáng ngời, Diệp Tuệ ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói cho anh biết rằng, anh là một người rất tốt.
Thẩm Thuật nh́n cô, gương mặt cô vẫn luôn xinh đẹp như thế, nhưng trong hoàn cảnh này, cảm giác dường như có ǵ đó không giống với lúc trước.
Diệp Tuệ suy nghĩ một lát, lại nghiêm túc nói tiếp: “Với lại ở cùng anh, vận may của em đă thay đổi tốt hơn trước nhiều lắm, anh đâu có khắc mệnh ǵ chứ, trái lại c̣n mang đến may mắn cho em đấy…”
một giây sau, Thẩm Thuật bỗng cúi người xuống, đưa tay ra kéo cô vào ḷng, ôm chặt lấy cơ thể cô.
Cánh tay anh dùng sức khá mạnh, dường như coi cô thành nơi duy nhất để gửi gắm sinh mệnh của ḿnh vậy. Tương lai mờ mịt trước mắt, v́ có cô nên anh chẳng c̣n thấy lo sợ nữa.
Diệp Tuệ bị anh ôm trong ḷng, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh đang bao vây lấy cô, cùng cánh tay đang siết vai cô thật chặt.
Đêm thu rét lạnh, nhưng hai tai cô lại nóng bừng lên, Thẩm Thuật chưa từng ôm cô thân mật như thế bao giờ.
cô có thể nhận thấy hơi thở anh đang nhẹ nhàng phả vào cổ cô, khiến cô tê dại, gương mặt cũng ửng hồng.
cô hít sâu một hơi, rụt rè gọi một tiếng: “Thẩm Thuật?” cô sợ cực kỳ, chẳng biết phải làm sao.
Thẩm Thuật vùi đầu vào cổ cô, tóc cô lướt nhẹ qua mặt anh, mùi hương thơm ngát phả vào mũi. anh thật sự không muốn buông ra, chỉ khẽ đáp: “Ừ.”
Giọng nói Diệp Tuệ có phần khó xử: “anh làm em đau.”
Tay anh nới lỏng ra một chút khi nghe cô nói, nhưng vẫn không chịu buông cô ra, ánh trăng chiếu xuống làm cái bóng của hai người đổ xuống mặt đất, vô cùng rơ ràng.
Thẩm Thuật không buông tay, Diệp Tuệ cũng không né tránh, cứ để mặc cho anh ôm.
Trong màn đêm yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng tim ḿnh đập rất mạnh, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau.
một lát sau, nhiệt độ trên mặt Diệp Tuệ đă giảm đi chút ít, cô gọi anh: “Thẩm Thuật.”
anh đáp: “Sao vậy?”
Diệp Tuệ t́m đại một cái cớ: “anh có thấy lạnh không?” Đúng lúc này th́ có một cơn gió thổi tới, hơi lạnh xông vào mũi cô.
Diệp Tuệ hắt hơi một cái, thật sự cảm thấy hơi lạnh.
Thẩm Thuật bấy giờ mới chịu buông ra, anh lùi về sau mấy bước, đứng cách cô một đoạn ngắn, mắt vẫn nh́n cô.
anh hơi nhướn môi, nghiêm túc nói: “Cảm ơn em.”
Diệp Tuệ nh́n anh, bỗng dưng nhớ lại lúc hai người ôm nhau, liền vội vàng nói sang chuyện khác: “Bọn ḿnh ra ngoài lâu quá rồi, mau quay về thôi, c̣n tặng quà cho bố anh nữa.”
anh đáp: “Ừ.”
Hai người đi vào đại sảnh, bữa tiệc sinh nhật đă bắt đầu được một lúc, mọi người hầu như đều đă ngồi xuống dùng bữa hết rồi.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đi tới vị trí của ḿnh, ngồi xuống ăn. Cơm nước xong cả hai cầm quà tặng cho ông Thẩm.
Kết thúc bữa tiệc, cả hai cùng nhau trở về nhà.
|