ForumFree

thích đọc

« Older   Newer »
  Share  
view post Posted on 20/4/2024, 05:37
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,268

Status:


TÔI CÓ MẮT ÂM DƯƠNG
Chương 16
“Thẩm Thuật à, nếu anh sợ th́ hăy nắm tay em đi.” Diệp Tuệ mặt không biến sắc đẩy vấn đề sang cho anh.

Hai tay Thẩm Thuật đang buông thơng xuống hai bên người, Diệp Tuệ khẽ nghiêng đầu nắm chặt lấy tay anh, lúc da thịt chạm vào nhau rồi cô mới an tâm hơn một chút.

cô cứ tưởng là sau khi nắm tay anh th́ đám ma quỷ bên ngoài kia sẽ biến mất, nào ngờ lúc cô nh́n lại th́ phát hiện đám ma đó vẫn c̣n nguyên, đang đứng đó chú ư đến động tĩnh bên này.

Dương khí của Thẩm Thuật mất hiệu lực rồi!

Tuy rằng mấy con ma vẫn khá kiêng dè Thẩm Thuật, không dám tiến lại quá gần, nhưng lần này có nói thế nào th́ Diệp Tuệ cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng mà đixuyên qua đám ma quỷ thiếu tay thiếu chân kia để đưa Thẩm Thuật về lại pḥng củaanh đâu, có đi th́ cũng chỉ đi vào pḥng của cô thôi.

T́nh huống này hoàn toàn không phải là cô lợi dụng lúc anh không tỉnh táo mà nổi ham muốn ǵ với anh đâu nhé, mà là giờ nếu trả anh về pḥng của ḿnh th́ đám ma quỷ kia nhất định sẽ đứng vây xung quanh giường ngủ của cô mất.

Tới lúc đó th́, đừng nói đến việc cô có ngủ được hay không, mà có khi con tim yếu đuối của cô sẽ không chịu nổi mà khiến cô chết ngay tại chỗ luôn không chừng.


“Thẩm Thuật ngoan, đi vào pḥng nào.” Diệp Tuệ kéo tay anh, chậm răi d́u anh vào pḥng ḿnh.

Câu này h́nh như không có ǵ sai cả, nhưng sao nghe cứ ḱ ḱ thế nhỉ.

“He he he, cô gái nhỏ chủ động chưa ḱa, chúng ta đừng nên quấy rầy đôi vợ chồng son nữa.” Câu nói kia vừa hay khiến cho các bác gái ma rất thích.

Diệp Tuệ không hơi đâu mà phản bác, cô đóng vội cửa lại, trong pḥng trở nên yên tĩnh, lúc này cô mới cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên tay.

T́nh huống quá cấp bách khiến cô cực ḱ căng thẳng, các ngón tay cô trực tiếp đan vào kẽ ngón tay anh, hai người cứ thế nắm chặt tay nhau.

Lúc này cô mới kéo tay ra, nhưng không ngờ lại gặp khó khăn, Thẩm Thuật nắm taycô rất chặt, không tài nào rút ra được.

cô d́u anh đến giường ḿnh, bộ dạng bây giờ của anh rất giống với thường ngày, muốn ngoan bao nhiêu th́ ngoan bấy nhiêu, yên lặng nằm trên giường của cô.

“Thẩm Thuật, bỏ tay em ra nhé.” Diệp Tuệ rút tay ra nhưng vẫn không được.

“Thẩm Thuật ngoan, anh tự ngủ được mà, đúng không?” Diệp Tuệ dỗ anh như dỗ trẻ con.

Nhưng Thẩm Thuật vẫn không chịu buông tay cô ra.

Diệp Tuệ muốn tỏ ra tức giận một chút để mắng anh, nhưng cuối cùng th́ giọng nóivẫn rất dịu dàng: “Thẩm Thuật, anh mà c̣n như vậy th́ về sau em sẽ không nắm tayanh nữa đâu.”

Nhưng vẫn vô dụng, Thẩm Thuật h́nh như rất sợ Diệp Tuệ chạy mất nên dùng sức rất lớn.

Diệp Tuệ đành mặc kệ vậy.

cô c̣n định sẽ nằm trên ghế salon trong pḥng ḿnh mà chịu đựng một đêm, nhưng giờ chỉ có thể ngồi ở cạnh giường, mở mắt đến khi trời sáng thôi.

Lúc Thẩm Thuật tỉnh lại th́ thấy Diệp Tuệ đang ngồi dưới sàn bên cạnh giường, đầu cứ gật gù trong trạng thái mơ màng ngủ.

anh khẽ nhíu mày, việc đầu tiên là lướt nh́n một lượt, xác định đây không phải là pḥng của ḿnh.

Tầm mắt của anh dời xuống, thấy tay anh và tay Diệp Tuệ đang nắm chặt nhau, các ngón tay anh mạnh mẽ giữ chặt tay cô, rơ ràng cho thấy anh là người chủ động.

Thẩm Thuật vừa mới cử động th́ Diệp Tuệ đă ngồi thẳng lên, mắt cô c̣n chưa mở mà chỉ đưa tay ra theo bản năng, vỗ nhẹ lên cánh tay anh.

“không sợ, không sợ.”

Vừa nói xong th́ cô lập tức mở mắt ra, đồng thời lẩm bẩm: “Thôi chết, muộn mất rồi.”

Ngay sau đó cô rút tay ra khỏi tay Thẩm Thuật, xúc cảm ấm áp đột ngột biến mất.

cô cầm lấy điện thoại để trên tủ đầu giường xem, v́ để chế độ yên lặng nên Tiểu Lưu dù đă gọi đến 28 cuộc th́ cô cũng không biết.

Nếu giờ mà Diệp Tuệ không tới phim trường th́ chắc là Tiểu Lưu sẽ lao thẳng đến nhà mà giết cô mất, thế là cô vội vàng cầm áo khoác chạy ra ngoài.

Cửa pḥng vừa đóng lại, Diệp Tuệ liền dựa vào cánh cửa thở phào nhẹ nhơm, t́nh huống vừa rồi quá lúng túng, phải diễn điên cuồng như thế mới được.

Thẩm Thuật từ trên giường ngồi dậy, nh́n cái tay đă nắm lấy tay của Diệp Tuệ, nét mặt như có điều suy ngẫm.

Diệp Tuệ v́ tới phim trường quá muộn nên Tiểu Lưu phải chạy tới dạy bảo cô một trận.

cô vừa thờ ơ gật đầu vừa ngáp một cái, hoàn toàn chưa tỉnh ngủ.

Da Diệp Tuệ rất trắng, cả đêm không được ngủ ngon nên quầng thâm trên mắt nh́n rất rơ, thỉnh thoảng cô c̣n xoa bóp eo mấy cái, đêm qua cứ ngồi suốt bên cạnh giường, thắt lưng nhức quá.

Tiểu Lưu đang nhắc nhở được một nửa, thấy thế th́ bừng tỉnh ngộ, cực ḱ đau ḷng mànói: “Các cô tuy c̣n trẻ nhưng cũng phải chú ư đến sức khỏe của ḿnh chứ.”

Diệp Tuệ: “…”

trên mạng người ta chửi mắng Diệp Tuệ ngày một hăng say hơn, người đại diện là chị Nhâm thấy Diệp Tuệ bị bôi đen như thế th́ rất tức giận, chuyện Diệp Tuệ tiếp cận Thẩm Tu chỉ là tin đồn không có thật, sao Diệp Tuệ lại phải chịu mắng như vậy chứ?

Sau khi sự việc xảy ra, phản ứng đầu tiên của chị Nhâm là nghĩ ngay tới Thường Huỳnh, nhất định đây là tṛ mèo của cô ta rồi, cô lập tức đi t́m đoàn làm phim, muốn bọn họ đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện.

Thế nhưng thái độ của đoàn làm phim lại càng khiến chị Nhâm nổi điên hơn, đoàn làm phim hoàn toàn không có ư định sẽ nói giúp Diệp Tuệ, bọn họ có ư nghĩ của riêng ḿnh.

Scandal của Diệp Tuệ đă góp phần làm cho bộ phim c̣n chưa quảng cáo trở nên rất hot, mức độ thảo luận trên mạng chỉ có tăng chứ không giảm.

Với lại người bị chửi chẳng qua cũng chỉ là Diệp Tuệ đóng vai nữ phụ 3, để tôn lên sựtốt đẹp của nam nữ chính là Thẩm Tu và Thường Huỳnh, Diệp Tuệ chịu hy sinh mộtchút th́ có làm sao, chỉ cần bộ phim thành công là được, chứ việc Diệp Tuệ có vô tội hay không th́ quan trọng lắm à?

Thái độ hờ hững của đoàn làm phim đă chọc giận chị Nhâm, cô c̣n chưa nghĩ ra phương án tiếp theo th́ đúng lúc này Thẩm Tu lại đăng một ḍng trạng thái, khiến cho mọi chuyện càng phát triển theo hướng nghiêm trọng hơn.

“Ngay trong thời điểm đẹp nhất, gặp được người tuyệt vời nhất là em.” Rồi tag tên Thường Huỳnh vào, vài giây sau th́ Thường Huỳnh cũng chia sẻ ḍng trạng thái này.

Thẩm Tu và Thường Huỳnh cứ thế không hề có tín hiệu từ trước mà công khai chuyện t́nh cảm luôn, khiến cho dân mạng bùng nổ trong thoáng chốc, các fan vốn chỉ nghĩ hai người là couple trên màn ảnh, nào ngờ lại yêu nhau ngoài đời thật luôn.

Mà Diệp Tuệ người đă làm bóng đèn chen ngang cũng được đưa lên đầu sóng ngọn gió trong tích tắc, những lời mắng chửi điên cuồng lại tiếp tục dâng lên như thủy triềutrên trang cá nhân của cô.

“Diệp Tuệ à, ḷng dạ cô ác độc như vậy th́ đừng mong mà nổi tiếng được!”

“Diệp Tuệ mà đứng cùng với Thẩm Tu thật khiến cho tôi thấy bẩn mắt, mời cô yên lặng cút ra khỏi giới giải trí đi, tha cho người ta đi mà được không?”

“Người ta đẹp đôi như thế, Diệp Tuệ cô đừng có mà xen vào nữa!”

Có thể nói rằng, những fan của cặp đôi này đều ghét Diệp Tuệ đến tột đỉnh.

Bạn gái thật sự của Thẩm Tu cũng ở trong đoàn làm phim mà Diệp Tuệ c̣n dám tiếp cận Thẩm Tu, có khác nào đi đào góc tường của Thường Huỳnh một cách trắng trợnkhông?

Nếu chuyện này mà nhẫn nhịn cho qua được th́ bọn họ đâu c̣n tư cách ǵ mà giơ cao lá cờ ủng hộ cặp đôi này cơ chứ? Cho nên phải chửi, chửi đến khi nào Diệp Tuệ cút ra khỏi giới giải trí mới thôi!

trên mạng đang tập trung chửi bới Diệp Tuệ, Thẩm Thuật ngồi ở Hoa Thụy cũng đọc được tin tức này, tất nhiên là anh biết chắc chắn là Diệp Tuệ không thể nào đi làm những chuyện đó được.

Nghĩ tới việc Diệp Tuệ vô duyên vô cớ phải chịu đựng những lời mắng chửi này, Thẩm Thuật khẽ nhíu mày, ánh mắt vốn đang b́nh tĩnh giờ lại mang theo vẻ bực bội và tức giận.

anh cầm lấy điện thoại trên bàn lên gọi một cuộc điện thoại, đầu bên kia bắt máy: “Thẩm tổng ạ.”

Người nhận máy là quản lư của bộ phận PR, Thẩm Thuật gằn từng chữ nói: “Chuyện của Diệp Tuệ cậu đi giải quyết ngay cho tôi, càng nhanh càng tốt.”

Người kia sững sờ không dám tin, Thẩm tổng tự nhiên lại muốn giúp đỡ một nghệ sĩnhỏ sao? anh ta sợ ḿnh nghe nhầm nên hỏi lại: “Thẩm tổng, ư của anh là sao ạ?”

Thẩm Thuật chỉ đáp lại đúng một câu, tỏ rơ lập trường của ḿnh: “Diệp Tuệ trong sạch.”

Người kia im lặng mấy giây, không dám hỏi thêm nữa: “Vâng, thưa Thẩm tổng.” Lúc cúp máy rồi anh ta vẫn c̣n chưa phản ứng kịp.

Những nghệ sĩ dưới trướng của Hoa Thụy nếu xuất hiện những tin tức không hay, kể cả là Bùi Ninh nổi tiếng nhất đi nữa th́ Thẩm tổng cũng không bao giờ can thiệp vào mà giao hết cho nhân viên xử lư.

Đây là lần đầu tiên tổng giám đốc muốn giúp đỡ một nghệ sĩ, hơn nữa c̣n dùng mộtthái độ vô cùng quyết liệt, mà Diệp Tuệ lại chỉ là một nữ diễn viên với đầy scandal,thật sự khiến cho người ta không tài nào hiểu nổi.

Rốt cuộc th́ cô ấy có quan hệ như thế nào với Thẩm tổng vậy nhỉ?

Thẩm Thuật cúp máy, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, cảm xúc buồn bực ban năy đă dịu đi đôi chút, nhưng thái độ vẫn tỏ ra khá nặng nề.

Trang fanpage của phim “Thế Tử” trước giờ chỉ đăng h́nh ảnh hậu trường của nam nữ chính Thẩm Tu và Thường Huỳnh chứ chưa bao giờ đăng cảnh hậu trường của Diệp Tuệ, thế mà hôm nay lại là ngoại lệ.

Mọi người cùng nhau bấm xem đoạn video clip mà đoàn làm phim mới đăng tải, năm phút đầu tiên là cảnh Thường Huỳnh tập lời thoại, Thẩm Tu đứng bên cạnh cô, hai người mỉm cười nói chuyện với nhau.


Các fan đều tưởng đây là phúc lợi của đoàn làm phim dành tặng họ, nhưng càng xem càng thấy có ǵ đó sai sai, năm phút sau của video th́ lại là h́nh ảnh của Thẩm Tu và Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ quay lưng về phía Thẩm Tu chứ không hề bám dính lấy Thẩm Tu như trênmạng đă đồn thổi, ngược lại cô c̣n ngồi cách Thẩm Tu một đoạn khá xa nữa.

Tiếp theo Thẩm Tu chủ động tiến lên trước đứng đằng sau Diệp Tuệ, chỉ có anh ta nóichuyện với cô thôi, c̣n cô th́ vẫn quay lưng lại với anh ta như cũ.

Sau đó không biết Thẩm Tu đă nói ǵ mà khiến cho Diệp Tuệ phải quay người nói lại vài câu với anh ta, thái độ của cô cực ḱ lạnh lùng.

Trong đoạn clip có thể thấy rơ ràng là Diệp Tuệ không hề tiếp cận quyến rũ Thẩm Tu, thậm chí c̣n tỏ ra xa lánh anh ta nữa.

Các fan trước đó c̣n kết luận rất chắc chắn, giờ lại tự cảm thấy là ḿnh có mắt như mù.

“Tôi chắc chắn là ḿnh không nh́n lầm, Diệp Tuệ không để ư tới Thẩm Tu mà, thế kia mà gọi là tiếp cận quyến rũ ǵ chứ?”

“Sao tôi lại cảm thấy là Thẩm Tu mới là người chủ động tiếp cận Diệp Tuệ nhỉ? anh ta có bạn gái rồi mà c̣n làm thế sao?”

“Tôi có phần đồng cảm với Diệp Tuệ rồi đấy, cô ấy rơ ràng là người bị hại đó biết chưa?”

Chỉ sau một đoạn clip hậu trường mà dư luận lại bắt đầu thay đổi, mặc dù fan của Thẩm Tu đánh chết cũng vẫn chưa chịu chấp nhận, nhưng dư luận th́ đă không c̣n nghiêng về một phía chửi mắng Diệp Tuệ nữa, một số ít người c̣n chất vấn thẳng Thẩm Tu và Thường Huỳnh.

Lúc rộ tin Diệp Tuệ tiếp cận Thẩm Tu, anh ta c̣n giả chết không ra mặt, lại c̣n ngay giữa lúc dư luận dậy sóng mà công khai chuyện t́nh cảm.

Trong thời điểm nhạy cảm đó mà anh ta lại làm như thế, không phải là quá trùng hợp hay sao? Huống hồ Thẩm Tu và Thường Huỳnh đâu phải là không lên tiếng, chỉ với ḍng trạng thái công khai t́nh cảm của họ thôi cũng đủ để đẩy Diệp Tuệ vào hố lửa rồi.

Trong cảnh hậu trường, Thẩm Tu c̣n chủ động t́m gặp Diệp Tuệ để nói chuyện, việc này đúng là khiến cho người ta phải suy nghĩ, h́nh tượng hoàn mỹ của Thẩm Tu Thường Huỳnh, cuối cùng cũng xuất hiện một khe hở rồi.

T́nh thế xoay chuyển quá nhanh, chỉ muốn hỏi một câu thôi, mấy người đă xúm lại chửi Diệp Tuệ giờ có thấy bị vả đau không?

Đoàn làm phim không thể ngờ được là trang fanpage lại bị hack, đến lúc bọn họ pháthiện ra chuyện th́ lượng người xem đoạn clip đó đă lên tới hơn trăm vạn rồi.

Việc này gây ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Thẩm Tu, đoàn làm phim mau chóng tiến hành xóa bỏ, nhưng bọn họ c̣n chưa kịp hành động th́ lại nhận được mộtcuộc điện thoại.

Là người bên phía nhà đầu tư gọi, người ta nói là nếu bọn họ dám xóa đoạn clip đó đith́ bộ phim “Thế Tử” sẽ bị dừng quay ngay lập tức.

Thêm nữa là bọn họ phải đứng ra giải thích về chuyện của Diệp Tuệ với công chúng, nếu không làm th́ phía nhà đầu tư sẽ rút vốn luôn.

Đến mức này th́ đoàn làm phim không dám làm trái ư họ nữa, vốn đầu tư chính là sựđảm bảo lớn nhất cho bộ phim, cho nên nhà đầu tư nói thế nào th́ cũng phải nghe theo thôi.

sự việc đă xoay chuyển hoàn toàn sau một thời gian ngắn, những người trong đoàn làm phim vốn c̣n khinh thường Diệp Tuệ th́ lúc này đă tỏ ra đồng t́nh với cô.

cô cảm thấy rất khó hiểu, lúc trước đoàn làm phim rơ ràng là không muốn nói giúp côcơ mà, sao bây giờ lại đăng cái đoạn clip đó lên? Nhưng tóm lại là mọi chuyện đangphát triển theo chiều hướng tốt hơn rồi.

Lúc Diệp Tuệ về nhà, mở cửa th́ đă thấy Thẩm Thuật ngồi trên ghế salon, anh đangcầm một tách trà, hơi nóng bốc lên làm mờ tầm mắt.

anh b́nh tĩnh cầm tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó lại chậm răi đặt xuống, phong thái thong thả ung dung như thường ngày.

Diệp Tuệ nghĩ thầm, nh́n anh th́ có vẻ như là không đọc tin tức về cô trên mạng rồi.

cô cúi đầu làm chuyện của ḿnh mà không nh́n anh, Thẩm Thuật biết là Diệp Tuệ về nhưng cũng không quay đầu nh́n cô, nhưng đôi lúc lại giả vờ như lơ đăng liếc cô mộtcái.

Diệp Tuệ vẫn tỏ ra như b́nh thường, không hề có một chút phiền muộn, như thể chuyện xảy ra trên mạng không ảnh hưởng ǵ đến cô hết vậy.

cô không hề biết một điều rằng, Thẩm Thuật tài giỏi hơn cô nghĩ rất nhiều.

Người nhà họ Thẩm cũng không thể biết được, kẻ vô dụng ăn hại trong mắt bọn họ, chỉ cần hờ hững nói ra một câu thôi là có thể khiến cho mọi chuyện thay đổi hoàn toàn.



Edited by nguoitoithuong - 4/22/2024, 01:28 PM
 
Top
view post Posted on 21/4/2024, 00:15
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,268

Status:


TÔI CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Chương 74
Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Cuối cùng, cô chọn một cái cà vạt có hoa văn nhưng không quá ḷe loẹt rườm rà, cầm đi thanh toán.

Mua xong, cô lập tức trở về nhà ngay, không c̣n sớm nữa, cô nhất định phải về nhà trước anh th́ mới giấu được món quà này đi.

Để ở pḥng khách được không nhỉ? Để ở chỗ đặt điều khiển TV cho anh vừa đi đến là trông thấy ngay, nếu anh có ngờ vực hỏi cô th́ cô có thể thành thật mà trả lời rồi.

Nhưng như vậy th́ không có thành ư lắm, vẫn nên đổi chỗ khác đi.

Vậy pḥng ngủ th́ sao? Để cái cà vạt vào tủ quần áo của anh, giữa một hàng cà vạt với hoa văn tương tự nhau, chắc chắn Thẩm Thuật chỉ nh́n cái là biết ngay.

Đến lúc đó cô sẽ rất tự nhiên nói với anh rằng: “anh thích không? Đây là món quà em chọn cho anh đấy.”

Cơ mà thế th́ lại chứng tỏ là cô đă đi vào pḥng ngủ của anh rồi, liệu anh có nghĩ cô suốt ngày lén lút chui vào pḥng anh không nhỉ?

Ngay lúc cô c̣n đang suy nghĩ th́ đằng sau đột ngột vang lên tiếng mở cửa, làm cô giật ḿnh quay phắt người lại, đúng lúc Thẩm Thuật từ bên ngoài đi vào nhà.

“Ồ, chào buổi sáng ~” Má ơi, cô vừa nói ǵ vậy?? Mới có chút chuyện nhỏ thế mà đă sợ đến nỗi nói luyên thuyên rồi, anh không nghi ngờ mới là lạ đấy.

Thẩm Thuật sững sờ mấy giây, không kịp phản ứng lại, nhưng ngay sau đó anh liền mỉm cười, rất nể t́nh mà đáp: “Chào buổi sáng.”

Hai tay của Diệp Tuệ chắp lại sau lưng nh́n rất khả nghi, v́ căng thẳng quá nên cô nắm chặt hộp quà, sau đó vừa ngó chừng anh vừa bước lùi về sau.

Thẩm Thuật vẫn đứng ở cửa, nh́n một loạt những hành động kỳ quặc của cô nhưng cũng không vạch trần.

Cạch một tiếng, Diệp Tuệ đụng vào tay vịn cầu thang nên đánh rơi hộp quà xuống đất.

cô luống cuống hấp tấp quay người lại nhặt lên, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự chỉ đạo của năo bộ, nên chân cô lại đá phải cái hộp quà, trượt thẳng đến cạnh chân Thẩm Thuật.

Đến nước này th́ cô chịu thua luôn rồi, đành chỉ vào hộp quà đang nằm dưới đất, nói: “Đó là quà em tặng anh đấy.”

Khác hẳn với bộ dạng cúi đầu ủ rũ của Diệp Tuệ, đáy mắt Thẩm Thuật tựa như ánh lên một tia sáng, anh khom lưng nhặt hộp quà Diệp Tuệ tặng anh lên, ánh mắt cất giấu nụ cười, nói: “anh mở ra luôn được không?”

Diệp Tuệ gật đầu: “Là của anh rồi mà.”

Thẩm Thuật cẩn thận mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc cà vạt, một giây sau, anh tháo luôn cái cà vạt đang đeo trên cổ ra rồi đổi lại cái cà vạt mới này.

Hệt như Diệp Tuệ h́nh dung, loại bỏ yếu tố Thẩm Thuật đẹp trai nên mặc cái ǵ cũng đẹp ra th́ quả thật món quà cô chọn rất hợp với anh.

“Cái cà vạt này hợp với anh lắm.” cô khen thật ḷng.

“Là do em có mắt chọn đồ đấy.” Đây là lần đầu tiên Thẩm Thuật nói vậy, nếu Diệp Tuệ mà có đuôi th́ bây giờ hẳn là cái đuôi của cô đă vểnh cao lên rồi.

anh lại nói thêm một câu: “anh rất thích.”

Nụ cười nơi khóe môi Diệp Tuệ muốn giấu cũng giấu không nổi nữa rồi, đây là lần đầu tiên cô cẩn thận tỉ mỉ chọn quà cho người khác, hơn nữa người được tặng c̣n rất thích nó nữa.

Diệp Tuệ vui vẻ nói chúc ngủ ngon với anh rồi đi về pḥng ngủ.

Thẩm Thuật th́ không ngủ sớm vậy, trước tiên anh treo cái cà vạt trong tủ quần áo, nghĩ một lúc rồi lại nhướn mày lấy ra.

rơ ràng b́nh thường cà vạt của anh đều để như vậy, nhưng lần này anh lại sợ sẽ làm cà vạt bị nhàu nát.

Suy nghĩ kỹ càng hồi lâu, cuối cùng anh quyết định để thẳng cà vạt lên bàn, như thế th́ chắc chắn sẽ không tạo thành một nếp gấp nào. Làm xong xuôi hết thảy, anh mới yên tâm lên giường nằm.

Hôm sau, Thẩm Thuật đeo cà vạt mới, anh muốn để Diệp Tuệ nh́n thấy, nhưng cô đă đi làm rồi. Nh́n pḥng ốc trống không, ánh mắt anh tối lại.

Lúc Vương Xuyên đi vào đưa báo cáo cho Thẩm Thuật th́ bỗng chú ư tới cái cà vạt của sếp, anh ta suy nghĩ một lúc, h́nh như có ǵ đó là lạ?

Trước giờ anh ta chưa từng thấy Thẩm Thuật đeo kiểu cà vạt như thế này bao giờ, tuy nhiên nh́n sếp có vẻ không được vui lắm th́ phải.

Vương Xuyên nịnh hót theo thói quen: “Thẩm tổng, cà vạt sếp đeo hôm nay hợp với sếp lắm ạ.”

không ngờ Thẩm Thuật thế mà lại lần đầu tiên cười với anh ta, thái độ khó chịu ban năy đă tiêu tan đi nhiều, Thẩm Thuật dịu dàng vuốt chiếc cà vạt, giọng điệu có phần khoe khoang.

“Có người tặng tôi đấy.”



Edited by nguoitoithuong - 4/21/2024, 09:32 PM
 
Top
view post Posted on 21/4/2024, 14:33
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,268

Status:



Vương Xuyên nghĩ thầm, có người tặng? Ai tặng? Diệp Tuệ sao? Trừ quà của Diệp Tuệ ra th́ anh ta không thể nghĩ ra được người nào khác có thể khiến cho sếp vui vẻ đến vậy.

Huống hồ sếp chỉ mới nói một câu thôi mà anh ta đă cảm nhận được sự ấm áp như gió xuân của sếp rồi.

Vương Xuyên không ngừng cố gắng nịnh tiếp: “Người này chắc chắn là có mắt thẩm mỹ tốt, lại chọn quà rất có tâm nữa.” Nh́n cái kiểu này th́ cho dù Diệp Tuệ có tặng cái ǵ th́ sếp cũng coi nó như bảo bối thôi.

Thẩm Thuật tặng cho Vương Xuyên một ánh mắt khen ngợi, nhưng ngoài miệng lại nói: “thật thế không?”

Vương Xuyên lập tức đưa ra câu trả lời khẳng định: “Chắc chắn là thế rồi sếp, người kia nhất định là vừa chọn vừa nghĩ đến sếp, nếu không th́ sao chọn được đồ phù hợp như thế chứ.”

Thẩm Thuật nghe vậy th́ hài ḷng gật đầu, lại tặng cho Vương Xuyên một lời khen: “Dạo này cậu làm việc rất tốt.”

Vương Xuyên được sếp khen mà kinh sợ, đờ đẫn đi ra khỏi pḥng làm việc, th́ ra Thẩm tổng cũng không hẳn là lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Nhận được sự khích lệ của sếp, năng suất làm việc của Vương Xuyên cũng tăng vùn vụt, Tŕnh Thắng nh́n mà phát sợ, c̣n tưởng anh ta bị ma nhập chứ.

Diệp Tuệ không biết rằng chỉ một món quà nhỏ cô tặng thôi mà có thể khiến cho Thẩm Thuật duy tŕ được tâm trạng vui vẻ lâu đến thế.

Buổi tối cô trở về nhà, lại thấy anh đă về trước cả cô rồi.

cô mở điện thoại lên nh́n giờ, vẫn chưa đến tám giờ mà, sao anh về sớm thế nhỉ?

“Hôm nay anh về sớm thế.” Diệp Tuệ vào bếp rót cốc nước, uống từng ngụm nhỏ.

Thẩm Thuật trước tiên là cúi đầu nh́n cái cà vạt của ḿnh, giống như đang ám chỉ điều ǵ đó, sau đấy mới đáp lại cô: “Hôm nay không c̣n việc ǵ làm nên anh về sớm.”

anh lại theo bản năng nh́n thoáng qua thư pḥng, trên bàn c̣n chất đống văn kiện giấy tờ anh mang về từ công ty, v́ ban ngày cứ mất tập trung nên c̣n rất nhiều việc chưa làm xong.

“th́ ra là thế.” Diệp Tuệ gật đầu.

Thẩm Thuật chột dạ, may là Diệp Tuệ không có thói quen đi vào thư pḥng của anh.

Ánh mắt Diệp Tuệ nh́n cái cà vạt anh đang đeo, cô nghĩ chắc anh mới về nhà nên vẫn chưa kịp thay quần áo.

thật ra th́ Thẩm Thuật đă về nhà lâu rồi, anh cố t́nh không thay áo chính là để Diệp Tuệ nh́n mà, v́ cô đi làm sớm hơn anh nên cô vẫn chưa thấy anh đeo cà vạt mới đi làm.

Diệp Tuệ càng nh́n càng thấy hài ḷng, đúng là đồ cô chọn có khác, đặt trên người anh nh́n càng đẹp hơn.

cô chỉ vào cái cà vạt, nói: “Cái cà vạt này hợp với anh thật đấy!”

Thẩm Thuật đúng là chỉ đang chờ Diệp Tuệ nói lại câu này một lần nữa, khóe môi anh nhếch lên, cười nói: “Là do em có mắt chọn đồ.”

Nếu Diệp Tuệ mà biết câu nói vừa rồi của ḿnh lại khiến anh vui vẻ như thế th́ đảm bảo là cô sẽ nói thêm mấy trăm câu khen khác nhau cho anh nghe luôn.

 
Top
view post Posted on 23/4/2024, 01:45
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,268

Status:


Chương 38

Diệp Tuệ cầm di động, nét mặt buồn rầu nh́n vào màn h́nh, nh́n chằm chằm năm phút th́ nhức cả mắt, thế mà vẫn không thấy Thẩm Thuật nhắn thêm tin ǵ.

Cũng may bây giờ đang ở trong pḥng trang điểm, chứ không nếu để người ta thấy Diệp Tuệ lúc này th́ sẽ tưởng cô có chuyện ǵ mất.

Diệp Tuệ nghĩ dù sao Thẩm Thuật cũng không ở đây, cho dù cô có không nhắn lại th́anh cũng sẽ nghĩ là cô đang làm việc, không có thời gian trả lời anh.

Lúc gặp lại anh th́ đă là buổi tối, chắc anh cũng quên mất chuyện lúc chiều rồi.

Diệp Tuệ nghĩ vậy nên cũng thoải mái mà bỏ qua chuyện tin tức này, nhưng di động lại đột nhiên rung lên, màn h́nh bật sáng, Thẩm Thuật nhắn tin cho cô.

cô mở ra xem, anh vẫn chỉ gửi lại cho cô cái bài báo đó, cái bài báo nghi ngờ cô hẹn ḥ ấy…

Dường như Thẩm Thuật đă nh́n thấu suy nghĩ của cô nên đă lập tức chặt đứt ư định cố t́nh tảng lờ cho qua chuyện của cô đi.

Diệp Tuệ nh́n xung quanh một lượt, suưt th́ cho là Thẩm Thuật đang đóng giả anh quay phim để theo dơi cô chứ, không th́ sao có thể hành động như thần thế được?

Trong pḥng này ngoài cô ra th́ chẳng có ai hết.

đang lúc cô đang hoài nghi th́ cửa pḥng đột nhiên bị mở ra, Tiểu Lưu đi vào, chưa kịp làm ǵ th́ đă thấy Diệp Tuệ đang nh́n ḿnh chằm chằm.

“Tuệ Tuệ, chị nh́n thế là có ư ǵ vậy?”

Diệp Tuệ đưa nội dung tin nhắn cho Tiểu Lưu nh́n, nói: “nói mau, có phải em thông đồng với Thẩm Thuật không đó?”

Tiểu Lưu vội vàng phủ nhận, đầu lắc như trống bỏi: “Đâu có đâu có, ngay cả mặt mũi chồng chị thế nào em c̣n không biết mà.”

Diệp Tuệ cũng biết là ḿnh nghi ngờ lầm người, bắt đầu nghĩ xem nên giải thích vớianh thế nào.

cô hiểu, cho dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, v́ chút chuyện nên mới phải ở cùng nhau, nhưng nếu anh có trông thấy tin tức này th́ chắc chắn trong ḷng sẽ không thoải mái.

Giống như cô nếu bắt gặp anh có cử chỉ thân mật với người phụ nữ khác th́ cũng sẽ khó chịu như vậy thôi.

Huống hồ anh c̣n chẳng hề biết mấy chuyện trong giới giải trí, trong cái giới này, dù muốn hay không th́ chỉ cần lơ là một phút cũng sẽ bị người ta ghép đôi ghép cặp.

Lúc cô đang chuẩn bị giải thích với anh th́ Tiểu Lưu lại đến nhắc nhở cô sắp đến giờ ghi h́nh rồi.

cô đành phải tranh thủ nhắn vội cho anh một tin: “Có những việc không thể nói rơ ràng qua điện thoại ngay được, đợi tối về em sẽ giải thích với anh.”

một giây sau đă thấy anh nhắn tin lại luôn, như thể tay anh vẫn đang cầm điện thoại không buông vậy.

“Được, buổi tối anh chờ em về.”

Diệp Tuệ: “…”

cô đành phải gác chuyện này sang một bên, cất điện thoại rồi đi ra pḥng trang điểm, tiếp tục tập trung vào ghi h́nh.



một ngày ghi h́nh kết thúc, trời đă tối, Diệp Tuệ ngồi xe về, bây giờ đă tám giờ hơn, Thẩm Thuật đă về nhà rồi.

cô đứng trước cửa nhà, lề mề ấn mật khẩu khóa, động tác chậm như ốc sên, ngay cả bác gái Trương đang đứng cách cô không xa mà cô cũng chẳng để ư.

Khóa được mở, Diệp Tuệ đẩy cửa đi vào, đèn trong pḥng khách bật sáng, Thẩm Thuật đang ngồi trên salon.

cô ngẩn người, cảm thấy như đang quay về lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi đó côvới Thẩm Thuật c̣n chẳng nói với nhau nửa câu, khoảng cách giữa hai người tựa như dải ngân hà vậy.

Mà bây giờ cô lại đang phải nghĩ xem nên giải thích với Thẩm Thuật về tin tức kia như thế nào.

Cảm giác được Diệp Tuệ đă đứng ở cửa một lúc lâu rồi, Thẩm Thuật liền đưa mắt nh́n về phía cô.

Đối diện với ánh mắt lơ đăng của anh, Diệp Tuệ giật thót, một giây sau đă bị kéo ra khỏi hồi ức.

Bây giờ cô phải ngồi phổ cập kiến thức về giới showbiz đầy góc tối cho thỏ trắng nhỏThẩm Thuật nghe đây.

Thỏ trắng nhỏ Thẩm Thuật trong miệng Diệp Tuệ lúc này đang ngồi trên salon, phía sau có một cái đuôi sói đang vẫy qua vẫy lại chờ cô tới.



Chương 39

Thay dép xong, Diệp Tuệ nhanh chóng đi vào pḥng khách, ngồi đối diện Thẩm Thuật: “Em biết là anh chưa từng tiếp xúc với giới giải trí, cho nên chắc chắn là không biết về các mặt tối của nó.”

Sau màn nói dạo đầu của cô, Thẩm Thuật chỉ lơ đăng liếc mắt một cái, sau đó lại thu hồi về như cũ.

Thẩm Thuật không chỉ hiểu quá rơ về giới giải trí, anh c̣n là tổng giám đốc của Hoa Thụy, mà Hoa Thụy lại là công ty giải trí lớn nhất nước, bao nhiêu nghệ sỹ chen nhau đến vỡ đầu để được vào đó.

Diệp Tuệ không nhận ra sự khác thường của anh, cô lại tiếp tục nói, cảm thấy ḿnh nên có nghĩa vụ làm cho anh hiểu ra được vấn đề.

cô lục lọi trong túi xách một lúc mà không t́m thấy giấy, nên đành rút một tờ giấy ăn ra rồi trải lên bàn trà, sau đó từ trên ghế đứng dậy rồi ngồi bệt xuống bên cạnh bàn luôn, sàn nhà có trải thảm dày nên không hề thấy lạnh.

cô vỗ vào vị trí bên cạnh ḿnh, nói: “anh ngồi đây đi, em sẽ giải thích rơ ràng với anh.”

Thẩm Thuật chưa từng ngồi dưới sàn nhà bao giờ, nh́n tay Diệp Tuệ đang đặt trên mặt thảm, anh chỉ do dự đúng một giây rồi nghe lời cô ngồi xuống.

Thẩm Thuật nh́n cô vẽ ǵ đó lên tờ giấy ăn, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Trước tiên Diệp Tuệ vẽ một cái ṿng tṛn, sau đó viết tên ḿnh trong ṿng tṛn đó, bên ngoài ṿng tṛn th́ viết tên Thẩm Thuật.

“Những người giống như anh th́ sẽ ở bên ngoài ṿng tṛn, c̣n em ở bên trong, trong giới giải trí th́ c̣n có vô số những ngôi sao khác.” cô lấy ví dụ thực tế luôn, đó là Thường Huỳnh, Thẩm Tu và Cao Việt.

Diệp Tuệ → Thường Huỳnh, Thường Huỳnh → Thẩm Tu, Cao Việt → Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ từng dựa hơi Thường Huỳnh, Thường Huỳnh lại có quan hệ yêu đương với Thẩm Tu, mà Cao Việt hiện giờ bị nghi ngờ đang hẹn ḥ với Diệp Tuệ.

một giây sau, cô cầm bút vẽ một mũi tên chỉ vào tên Thẩm Thuật.

Diệp Tuệ → Thẩm Thuật.

“Nếu như có người chụp được ảnh anh và em đi với nhau th́ hôm sau trên báo có thể sẽ xuất hiện những tin tức đại loại như nữ diễn viên họ Diệp hẹn ḥ vào đêm khuya với một người đàn ông không cùng ngành, có khi nếu người nào ác ư hơn th́ sẽ nói là em đang được bao nuôi đó.”

Nét mặt cô tỏ ra vô cùng đau đớn, thật sự muốn nhồi hết tất cả những kiến thức trong cái giới này vào đầu Thẩm Thuật luôn, tránh cho sau này anh lại bị người ta lừa.

cô nói nhiều quá nên khát khô cả cổ, liền đi vào bếp lấy một lon nước đào có ga.

Lần trước Thẩm Thuật đă đưa cho cô một lon, nói là của bạn cho anh, mà anh không thích uống nên đưa lại cho cô, thế mà không ngờ hôm sau lại thấy trong nhà có nguyên một thùng nước luôn, th́ ra bạn anh tặng cho anh cả một thùng.

cô không hề biết là, thùng nước đào đó là do Thẩm Thuật tự mua về.

Lúc cô trở lại pḥng khách th́ thấy Thẩm Thuật đang cầm bút, viết ǵ đó lên tờ giấy ăn đă sắp bị Diệp Tuệ làm rách nát.

cô cứ yên lặng nh́n anh, trước tiên anh gạch đi tên của Thường Huỳnh, Thẩm Tu và Cao Việt, sau đó cũng gạch luôn mấy dấu mũi tên nối giữa tên cô và những người khác. Cuối cùng, anh vẽ một dấu mũi tên ngược lại giữa tên anh và tên cô, bấy giờ mới hài ḷng dừng bút.

Diệp Tuệ ←→ Thẩm Thuật, giữa hai người là mũi tên giao nhau, nh́n qua giống như là hai người họ đă bị cột vào một chỗ vậy.

Diệp Tuệ kinh ngạc, xem ra cô đă quá gấp gáp rồi, đột nhiên lại để cho anh biết nhiều chuyện như thế, xem đi, anh lại nổi cái tính bướng bỉnh ra rồi, vẽ linh tinh lên tờ giấy thế kia.

 
Top
view post Posted on 24/4/2024, 01:38
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,268

Status:


Chương 102
Mùa đông là mùa của quả cherry, Diệp Tuệ mua tận mấy thùng cherry về nhà để ở góc pḥng khách.

Buổi tối, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ kết thúc công việc về nhà, hai người ngồi trên salon vừa xem TV vừa ăn cherry.

Thẩm Thuật chẳng có chút hứng thú nào với cái TV cả, nhưng anh thích được ở cùng Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ ngồi trên salon ăn hết quả cherry này đến quả cherry khác, bầu không khí đang rất ôn ḥa, cho đến khi phim chiếu đến cảnh hôn, nam nữ chính hôn nhau rất mănh liệt.

Pḥng khách trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, động tác của cả hai cũng ngừng lại.

Lúc Diệp Tuệ quay đầu nh́n Thẩm Thuật th́ thấy anh cũng đang nh́n cô, cô cầm lấy một quả cherry bỏ vào miệng anh, ngoắc tay với anh nói: “anh lại đây.”

Thẩm Thuật giật ḿnh, quả cherry vẫn c̣n ở trong miệng chưa cắn xuống.

anh đổ người tiến lại gần Diệp Tuệ, cô chậm răi chu môi ra, nghịch ngợm muốn cắn một miếng cherry của anh.

Động tác của cô không được thuần thục cho lắm, nhào tới kiểu ǵ mà cherry th́ không cắn được, người th́ lảo đảo tí th́ ngă xuống salon.

Diệp Tuệ căng cứng người, tay không tự chủ được mà chống ra sau để giữ thăng bằng.

không ngờ lại nghe thấy “Bụp” một tiếng, cả bàn tay cô đè thẳng lên cái điều khiển TV, các phím bấm nhô lên đâm vào bàn tay cô, chẳng khác ǵ được mát xa một trận, cảm giác các huyệt trên bàn tay cũng được giăn ra rồi.

Diệp Tuệ không muốn phá hỏng cảnh đẹp, cô nhíu mày nhịn đau, làm bộ b́nh thản nhấc tay ra chỗ khác, lén lút chống lên ghế salon.

Tay đau quá đi mất.

Cùng lúc đó th́ phím tắt của điều khiển cũng bị cô đè vào, màn h́nh TV biến thành màu đen, nhạc quảng cáo cũng dừng trong nháy mắt.

Pḥng khách bỗng ch́m trong bóng tối, ngọn đèn nhỏ ở góc pḥng cách đó không xa đă trở thành nguồn sáng duy nhất.

Diệp Tuệ dựa người về sau, Thẩm Thuật lại hướng người về trước, quả cherry bị đè lại giữa môi hai người.

Thẩm Thuật tưởng là sẽ được hôn, nhưng mở mắt ra lại phát hiện trên môi Diệp Tuệ có một vết đỏ thẫm.

anh ngẩn người, dè dặt hỏi: “anh cắn vào môi em à?”

Diệp Tuệ câm nín: “…”

Thấy cô không nói ǵ, anh càng nghĩ môi của cô bị thế kia là do ḿnh cắn, liền hoảng loạn hỏi: “Em đau không? Đau chỗ nào?”

Diệp Tuệ ngượng quá không nói nên lời, không phải như anh nghĩ đâu!

Bị Thẩm Thuật ḍ hỏi một hồi, Diệp Tuệ mới b́nh tĩnh lại, giơ tay muốn lau vết nước quả cherry trên môi đi, nhưng chưa kịp lau th́ giọt nước đă chảy xuống khóe miệng.

“Thẩm Thuật.” cô nói, “Máu của em không phải màu đen mà.”

Nước cherry chảy dọc xuống cằm cô, dừng lại trên cái cổ trắng nơn, để lại một h́nh ảnh rất thu hút thị giác, tựa như đang mời gọi.

Thẩm Thuật nh́n Diệp Tuệ mấy giây, yết hầu lay động trên dưới, anh rũ mắt xuống, nói ra một câu kinh thiên động địa: “Để anh lau cho em nhé?”

Đây là ư ǵ? hiện trường phạm tội lúc này không có giấy ăn, chỉ có cô và Thẩm Thuật…

Diệp Tuệ miên man suy nghĩ, cô cảm thấy suy nghĩ của ḿnh thật đen tối.

Thậm chí cô c̣n đang muốn làm chuyện xấu nữa ḱa.

không được không được, Diệp Tuệ lắc đầu, vừa rồi cô mới thử muốn trêu ghẹo anh một tí thôi mà đă để lại bóng ma trong ḷng rồi. sự thật chứng minh, chỉ cần cô có ư đồ làm chuyện xấu là sẽ không bao giờ có kết quả tốt.

Thẩm Thuật chợt nghiêng đầu ghé lại gần, môi anh nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cô.

Chỉ mới vậy thôi mà anh đă cảm thấy ḿnh mất trí luôn rồi, tim đập rộn ràng, dường như có thể xuyên qua xương cốt mà truyền tới tai anh.

anh đang làm ǵ vậy? Hay nói cách khác là, tiếp theo anh muốn làm ǵ?

Đầu óc Thẩm Thuật trở nên trống rỗng, trong đôi mắt chỉ c̣n lại h́nh bóng của Diệp Tuệ, ngay đến chính anh cũng không biết là ḿnh đang nghĩ ǵ nữa.

Tên đă gắn vào cung rồi, không tiếp tục cũng không được.

Thẩm Thuật kéo dài nụ hôn, môi anh nhẹ nhàng xẹt qua khóe môi cô, cứ hôn nhẹ từng cái từng cái, lau sạch vết nước cherry đi.

Ánh trăng hôm nay rất đẹp, đèn trong pḥng mờ mờ, không gian yên tĩnh, nơi này chỉ có hai người họ, điều kiện thuận lợi quá rồi đúng không?

thật ra th́ Thẩm Thuật không có suy nghĩ ǵ khác, anh chỉ muốn tranh thủ lúc này để phát huy khả năng một chút thôi.

không ngờ chỉ thế mà cũng đủ khiến cho Diệp Tuệ căng thẳng muốn bùng nổ luôn, có khi phải gọi cả xe cứu hỏa tới giúp cô dập lửa cũng nên.

Ngón tay anh khẽ vuốt ve gương mặt cô, cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng, làn da cô trơn mịn nhẵn nhụi làm tai anh nóng rực cả lên.

Tựa như một màn dạo đầu hoàn hảo.

Hô hấp của anh dần trở nên nặng nề, anh chậm chạp hôn xuống cái cổ tuyệt đẹp của cô, nơi này cũng rất nóng, giống như có thể sưởi ấm đêm đông dài đằng đẵng.

Động tác của anh dừng lại một chút, trong buổi tối lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể Diệp Tuệ bỗng tăng vọt, mặt cô ửng đỏ, hơi nóng bốc sang hai tai, hơi thở có phần rối loạn.

Tay cô đặt trên salon, người cũng dán chặt vào ghế, nhưng cơ thể cứ không chịu nghe lời, ngay cả từng sợi tóc trên đầu cũng như đang thẹn thùng.

Từng nụ hôn vẫn đáp xuống không dứt, dịu dàng trước sau như một.

Diệp Tuệ giơ tay giữ chặt vai Thẩm Thuật, lời nói không được mạch lạc, lắp bắp măi cũng chỉ phun ra được mấy chữ: “Em em em…”

anh dừng lại đi! Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà!

Chương 103

Thẩm Thuật chậm chạp mở mắt ra, ngước lên nh́n Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ mặt đỏ lựng, ấp úng không nói nên lời, Thẩm Thuật lắng nghe nửa phút mà vẫn không ghép lại được mấy từ cô nói ra lại thành một câu.

Mặc dù anh không hiểu ư cô, nhưng chỉ cần nghe nhịp tim đập là cũng có thể tiết lộ gần hết tâm t́nh của cô rồi.

Tầm mắt anh chậm răi dời xuống, dừng lại ở cổ áo ngủ xốc xếch của Diệp Tuệ, ánh mắt anh lại dịch chuyển, nh́n sang cánh tay cô.

Tay của anh vuốt từ bả vai cô xuống, khiến cô có thể cảm nhận được sự ấm nóng từ bàn tay anh truyền đến từng chút một, sau đó cái tay ấy lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, ngón tay chạm vào chỗ mạch đập.

Hô hấp của Diệp Tuệ chậm lại, toàn thân cứng đờ, không biết phải làm sao.

Trong màn đêm yên tĩnh, Thẩm Thuật khẽ vuốt ve, cảm nhận nhịp tim đập của cô.

Theo thời gian trôi đi, nhịp tim cô càng lúc càng đập nhanh hơn, cô đè nén tiếng hít thở, có phần khổ sở nh́n Thẩm Thuật.

Thẩm Thuật nh́n thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Diệp Tuệ, tim em đập nhanh quá.”

Ǵ cơ? Hóa ra anh đang muốn nghe nhịp tim của cô sao?

Diệp Tuệ run sợ nửa giây, sau đó phản ứng lại rất nhanh, cô học theo Thẩm Thuật, cũng nắm lấy cổ tay anh.

Ngay sau đó, Diệp Tuệ nhẹ nhàng kéo anh lại gần ḿnh, cô dựa hẳn vào anh, đầu áp vào ngực anh.

Tiếng tim đập mănh liệt lọt vào tai Diệp Tuệ, cô khẽ cười, nói: “Thẩm Thuật, tim anh đập cũng nhanh ghê.”

Mái tóc cô hơi rối, những lọn tóc dài chui vào khe hở áo sơ mi của anh, găi ngứa ngực anh.

Thời gian như đang ngừng trôi, tư thế của bọn họ lúc này chính là Diệp Tuệ nắm chặt lấy tay Thẩm Thuật, cả người dựa hẳn vào ḷng anh.

Thẩm Thuật cúi đầu nh́n Diệp Tuệ, anh hôn lên mái tóc dài, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Tay anh đỡ lấy gáy cô, tay c̣n lại vén tóc cô ra sau tai, cúi xuống hôn lên môi cô, lưu luyến mơn trớn, tựa như đang đợi cô chủ động đáp lại.

Diệp Tuệ được Thẩm Thuật ôm trong ḷng, hai người dựa sát vào nhau.

Thẩm Thuật liên tục mổ nhẹ lên môi cô từng cái từng cái, nghiêm túc hấp thu mùi hương trên người cô. Tim Diệp Tuệ đập loạn nhịp, nhắm mắt lại.

Đúng lúc này th́ chuông điện thoại kêu.

Tiếng chuông vang lên mấy lần, Thẩm Thuật đành phải dừng lại để nghe máy: “Có chuyện ǵ không thể để sáng mai rồi nói sao?”

“Tại quỹ tài chính gặp chút vấn đề ạ.” Vương Xuyên nói, “Thẩm tổng, em đă tới cửa tiểu khu nhà anh rồi.”

Diệp Tuệ: “…”

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ liếc nhau một cái, anh thở dài, nói: “Ừ, tôi ra ngay đây.”

Diệp Tuệ nh́n cái áo sơ mi của anh đă bị cô nắm đến nhăn nhúm, liền hỏi: “Hay là… Thay áo khác đă nhé?”

“Ừ.” Thẩm Thuật gật đầu, anh đứng dậy đi về pḥng cởi cái áo lưu lại dấu vết mờ ám đi, lấy áo sơ mi mới trong tủ ra thay.

Trước khi ra khỏi nhà, anh chợt nhớ tới một chuyện, quay lại hỏi Diệp Tuệ: “một ḿnh em ở nhà có sợ không?”

Diệp Tuệ lắc đầu: “không ạ, anh yên tâm đi đi.”

không đợi cô kịp phản ứng, anh liền cúi người ôm lấy cô, hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ cô, lùa nhẹ qua tai cô.

Thẩm Thuật cúi đầu nói vào tai cô: “anh nhớ em đă nói là, chỉ cần tiếp xúc với anh là sẽ không nh́n thấy ma nữa. Vậy để anh ôm em lâu một chút, sau khi anh đóng cửa, em phải về pḥng đi ngủ ngay nhé, nhớ chưa?”

Giọng anh rất dịu dàng, làm tim cô rung động.

Cách một lớp áo mỏng, tim của hai người gần như áp vào nhau, nhịp tim đập cùng một tần số.

Diệp Tuệ tự động hiểu câu nói của anh thành lát nữa cô sẽ mang theo hơi ấm từ anh mà đi ngủ.

không biết sau bao lâu mới kết thúc cái ôm, Thẩm Thuật nới lỏng tay ra, nói chúc ngủ ngon với cô.

anh quay người đi ra cửa, Diệp Tuệ lưu luyến nh́n cánh cửa chậm răi đóng lại, trong nhà chỉ c̣n một ḿnh cô.

Cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực anh truyền đến, cô hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường luôn.

Sớm biết vậy th́ ban năy cô đă bạo dạn chủ động hơn rồi, bây giờ đă nửa đêm mà Thẩm Thuật lại bị gọi đi, cô đành một ḿnh quay về pḥng ngủ thôi.

Phía bên kia, Thẩm Thuật vừa vào thang máy vừa khoác áo khoác, đứng cô đơn trong thang máy, anh chỉ thấy hối hận vô cùng.

Nếu anh mà có năng lực tiên tri th́ tối nay anh đă tắt nguồn điện thoại từ sớm rồi.

 
Top
view post Posted on 25/4/2024, 00:39
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,268

Status:



Chương 112

sự nghiệp của Diệp Tuệ đang đà thăng tiến, từ sau khi cô và Thẩm Thuật xác định quan hệ, dường như chuyện ǵ cũng tiến triển rất thuận lợi, nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu hụt cái ǵ đó.

Sau khi trở về từ Berlin, Hoa Thụy cho Diệp Tuệ nghỉ ít ngày, tất nhiên chắc chắn là do Thẩm Thuật yêu cầu, công việc của cô quá bận rộn, phải cho cô có thời gian để nghỉ ngơi.

Diệp Tuệ ở nhà rất rảnh rỗi, không có phim mới ǵ cần quay, chỉ ngồi xem phim với đọc tạp chí.

Tiểu Lưu gửi tạp chí đến công ty, cũng gửi đến nhà Diệp Tuệ luôn, cô ngồi trên salon, trên bàn trà bày những cuốn tạp chí có liên quan đến cô.

cô cầm lấy một cuốn bắt mắt nhất có ảnh b́a là ảnh cô, cùng một hàng chữ lớn nổi bật: “Top 1 trong số những người được khán giả b́nh chọn là muốn hôn nhất.”

cô đang chậm răi lật xem th́ Thẩm Thuật đột nhiên đi tới, tịch thu luôn cuốn tạp chí trong tay cô.

Phản ứng của Thẩm Thuật lọt vào mắt cô, cô cười thầm trong ḷng, xem ra cái tính ghen tuông này của chồng cô sẽ c̣n kéo dài cả đời.

Hai người đại khái cũng đoán ra được cái cảm giác thiếu hụt kia là ǵ, nhưng mà chuyện này dù sao vẫn cần có một người chủ động khơi ra trước.

Thẩm Thuật xoay người đi tới chỗ tủ rượu, lấy ra một chai rượu. Tửu lượng của cả hai đều không tốt, đống rượu quư để trong nhà cũng chỉ là đồ trang trí thôi.

Giọng anh rất dịu dàng: “Em muốn uống chút rượu không?”

Diệp Tuệ ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Sao tự dưng lại uống rượu?”

V́ chỉ khi uống rượu th́ tâm trí của anh và Diệp Tuệ mới trở nên rối loạn, chỉ cần ḷng rối loạn là sẽ làm được những chuyện mà ḿnh muốn làm. Như lần trước hai người uống say đă chủ động hôn nhau vậy.

Thẩm Thuật lắc đầu, không đáp mà hỏi ngược lại cô: “Em nghĩ sao?”

Diệp Tuệ nh́n vào mắt anh, rất nhanh đă hiểu được, cô nheo mắt, môi khẽ cong lên: “Vậy th́ uống một chút đi.”

Nếu đă quyết th́ phải mạnh dạn tiến tới, nếu không với tính cách của cô th́ sợ là càng về đêm th́ dũng khí của cô sẽ càng tan biến mất.

cô cầm chai rượu đă mở, rót một ly rượu, đưa lên khóe miệng uống một ngụm, hương rượu rất nồng.

cô rướn người lên kéo cà vạt Thẩm Thuật, lôi người anh xuống kề sát cô, sau đó nhắm mắt lại, chủ động dâng lên đôi môi.

Mắt Thẩm Thuật vẫn mở, anh thấy gương mặt cô hiện lên rơ ràng trước tầm mắt, cô rất chủ động cạy mở môi anh, chủ động thăm ḍ vào sâu hơn, mớm một nửa phần rượu cho anh.

Mùi rượu nồng quấn quanh môi lưỡi hai người, rơi cả xuống cổ áo sơ mi của Thẩm Thuật.

Thẩm Thuật phối hợp với động tác của Diệp Tuệ, tay anh ôm lấy ṿng eo mảnh mai của cô, cảm nhận lớp vải lụa của váy ngủ trên ḷng bàn tay.

Hơi thở ấm áp thuộc về Thẩm Thuật hoàn toàn vây quanh Diệp Tuệ, cô bị anh giữ chặt trong ḷng hôn một cách điên cuồng và mănh liệt.

Có phải anh say rồi không?

Khác hẳn với b́nh thường, nụ hôn này mang tính xâm lược, không ngừng công thành đoạt đất, khiến cho cô ch́m đắm không thoát ra được.

Diệp Tuệ mới chỉ uống một ngụm, rơ ràng vẫn chưa say, nhưng bị anh hôn thế này lại làm cô có cảm giác say rồi. Mùi rượu nồng nàn giống như một mùi hương gây thôi miên, đưa anh và cô rơi xuống vực sâu lăng mạn.

Thẩm Thuật ṿng tay ṃ đến công tắc điện đằng sau cô, đèn trong pḥng phụt tắt, chỉ c̣n lại ánh trăng chiếu vào.

Hai người chỉ cảm thấy người càng lúc càng nóng hơn, nụ hôn sâu vẫn được kéo dài.

Có lẽ v́ trong pḥng tối mịt nên đầu óc cũng hỗn loạn hơn.

Động tác của cả hai đều rất mạnh bạo, một đường lùi thẳng về phía vách tường phía sau, không buồn quan tâm đến thiết kế trong pḥng khách.

Lưng Thẩm Thuật đập mạnh vào tường, Diệp Tuệ th́ vẫn được anh ôm chặt trong ḷng.

cô dừng động tác, ngước mắt nh́n anh, ánh mắt vẫn c̣n đang mơ màng, nhẹ giọng hỏi: “Đau không anh?”

Chỉ cần được ở cùng cô th́ có ǵ mà đau đớn chứ, tất cả đều sẽ biến thành ngọt ngào, anh lắc đầu: “không đau.”

Cơ thể hai người lảo đảo, cái bàn nhỏ bên cạnh cũng lảo đảo theo, b́nh hoa cổ đặt bên trên dường như cũng không an phận giống như hai chủ nhân của nó.

Diệp Tuệ đụng phải cái b́nh hoa, Thẩm Thuật đỡ lấy cái b́nh, vẫn không quên giữ chắc eo cô, cảm nhận sự mềm mại nhẵn nhụi như nước.

Diệp Tuệ mơ màng nói: “Đắt lắm đấy, đừng làm vỡ.”

Thẩm Thuật cười: “không sao, vỡ th́ mua lại cái khác, mua mười cái cũng được.”

Diệp Tuệ tựa đầu vào ḷng anh, co rúc người, giọng nũng nịu: “Thẩm Thuật, em mệt quá, anh bế em đi.”

Thẩm Thuật khom lưng cúi đầu xuống, hôn lên tóc cô: “Được, nhưng em phải hôn anh một cái trước đă.”

Hai người cùng bật cười, cũng chẳng biết là cười cái ǵ, cảm giác như hai kẻ ngốc bị rơi vào bể t́nh vậy.

Diệp Tuệ nghiêng người lên trước, dâng môi lên hôn vào má anh một cái, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, dường như không có khe hở.

Thẩm Thuật thực hiện lời hứa, anh bế cô lên, mỉm cười với cô, đi thẳng lên pḥng ngủ.

Đến trước cửa pḥng, anh cúi đầu hỏi cô: “Pḥng em hay pḥng anh?”

“Pḥng anh.” Diệp Tuệ uốn éo trong ḷng anh, nắm chặt cổ áo sơ mi của anh.

Chương 113

Thẩm Thuật cảm nhận cơ thể mềm mại của Diệp Tuệ dán vào lồng ngực ḿnh, ngay cả giọng nói của cô lúc này cũng mềm nhũn ra, giống như một chiếc lông vũ phẩy lên ngực anh vậy, khiến cho ḷng anh ngứa ngáy.

anh đẩy cửa vào, sau đó lấy chân đạp nhẹ để đóng cửa.

Trong pḥng không bật đèn, bên ngoài cửa sổ là ánh trăng mờ nhạt, Diệp Tuệ thấy toàn thân mềm oặt, được Thẩm Thuật đặt lên giường.

Trong căn pḥng này khắp nơi đều là mùi hương của anh, Diệp Tuệ hơi ngẩng đầu, ngước mắt nh́n.

Hơi rượu bốc lên, đầu óc Diệp Tuệ trở nên rối loạn, lúc nh́n Thẩm Thuật cảm giác cứ mờ ảo, gương mặt anh giống như đang ở trong màn sương mù, lại như hút hết tinh thần của cô.

Chồng cô đẹp trai quá đi, đẹp đến mức không chân thật, trong đời thật sao có thể có một người tốt đẹp như vậy cơ chứ?

Diệp Tuệ nh́n đến ngây người, nghe thấy Thẩm Thuật gọi ḿnh: “Diệp Tuệ?”

Trong đêm tối, giọng nói của anh như có như không, tựa như một giấc mơ dài khiến cho người ta không muốn tỉnh lại.

Diệp Tuệ như đang say, cô ph́ cười, cọ mặt lên cổ anh, cắn một cái: “Thẩm Thuật.”

không đợi anh đáp lại, cô đă kéo áo sơ mi của anh xuống, làm cả người anh đè lên người cô.

Diệp Tuệ trở ḿnh, giạng chân ngồi lên người Thẩm Thuật, trực tiếp cúi xuống cạy mở môi anh, cuốn lấy đầu lưỡi anh mà hôn.

Hai đôi môi dán chặt vào nhau, động tác có phần thành thạo hơn rồi.

Hôn một lúc, cô rời khỏi môi anh, bắt đầu cởi thắt lưng của anh ra, đầu óc cô choáng váng, không biết là do tay không chịu nghe lời hay v́ thắt lưng cài quá chặt nữa.

cô nghiêm túc mày ṃ hồi lâu, cuối cùng cau mày giận dữ nói: “Sao mà khó tháo thế này!”

Thẩm Thuật đưa tay xoa mặt cô, cô rũ mắt nh́n anh, ánh mắt bất đắc dĩ, dường như muốn nói tại sao cái thắt lưng của anh lại bắt nạt em.

anh cúi đầu cười một tiếng, thuận thế xoay người đè cô xuống dưới thân ḿnh: “Có cần anh giúp em không?”

Thân thể cô xụi lơ trên giường, nghiêng đầu nh́n anh, chỉ khẽ nhếch môi không nói ǵ. anh cúi người xuống hôn lên môi cô, môi lưỡi quấn lấy nhau.

Diệp Tuệ nhắm mắt lại, nhiệt độ cơ thể dần nóng rực lên, sức nóng làm lu mờ các giác quan, ngay cả tiếng thắt lưng anh mở ra mà cô cũng không nghe thấy.

Chẳng biết từ khi nào mà váy ngủ của cô cũng bị vén hết lên, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên da thịt cô, cảm giác ngưa ngứa lan tràn toàn vùng bụng.

Giống như một lời thông báo, tay anh đan chặt lấy tay cô, đè chặt tay cô xuống giường.

Trong đêm tối, hai người hôn nhau mănh liệt, mười ngón tay vẫn đan vào nhau.

Quần áo từ từ rơi văi khắp mặt sàn, Thẩm Thuật hôn cũng tạo ra tiếng, cảm nhận mùi hương thơm ngát của cô.

anh động thân đi vào, nơi riêng tư của hai người lúc này đă dán chặt lấy nhau không một khe hở.

Toàn thân Diệp Tuệ căng cứng, đầu óc hỗn loạn bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường, cơn đau khiến cho mọi cảm xúc của cô nhạy hơn, chân thật như có thể giơ tay chạm vào được.

cô nhịn không nổi mà kêu lên một tiếng, sau đó ôm chặt lấy anh.

Khác với nụ hôn sâu ban năy, lúc này hai bàn tay cô bám chặt vào lưng anh, cảm nhận sâu sắc sự triền miên ngọt ngào và mănh liệt như cuồng phong băo táp.

Toàn thân cô không thể nhúc nhích nổi, chỉ biết nằm im một chỗ, ngửa đầu lên cho anh mặc sức đ̣i hỏi.

Mặc dù bên ngoài đang mưa to, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng ǵ đến nhiệt độ nóng bừng như thiêu như đốt trong pḥng lúc này.

Dưới ánh trăng mờ ảo, hai người trải nghiệm hết lần này tới lần khác, cảm xúc dạt dào vô bờ bến…

một đêm đă qua.

Có lẽ v́ mệt mỏi nên đồng hồ sinh học của Thẩm Thuật hôm nay bị muộn hơn b́nh thường, lúc anh tỉnh dậy th́ đă quá giờ làm việc rồi.

Thẩm Thuật vừa mở mắt đă cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong ngực ḿnh, anh cúi đầu nh́n, mái tóc dài của Diệp Tuệ rối tung, xơa rộng trên gối, gương mặt trắng nơn vẫn c̣n ửng đỏ.

Diệp Tuệ ngủ rất ngon giấc, cơ thể mảnh mai thở đều trong ḷng anh, anh không muốn đánh thức cô, liền cẩn thận nhích người, nhẹ nhàng nhấc tay cô lên.

một giây sau, Diệp Tuệ bỗng nhíu mày, lại dịch vào ôm anh, nhưng h́nh như cô vẫn chưa tỉnh, chỉ nói mớ: “Thẩm…Thuật…”

“Ngoan nào.” Thẩm Thuật xoa đầu cô, cô mơ mơ màng màng quay người đi. anh mỉm cười, đứng dậy đắp kín chăn cho cô.

đă muộn rồi, Thẩm Thuật lấy một cái sơ mi mới, định thay vào rồi đến công ty luôn.

Lúc đứng trước gương, anh thấy trên cổ có một dấu đỏ, h́nh như là…dấu răng? Từ bao giờ đây?

Thẩm Thuật ngẩn người, trong đầu chợt hiện lên một h́nh ảnh.

“Thẩm Thuật.” Giọng cô nũng nịu gọi anh, vừa gọi vừa dụi mặt vào cổ anh, nhẹ nhàng cắn một cái.

Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào khung cửa sổ, làm sáng bừng cả căn pḥng, rơ ràng đang ban ngày ban mặt nhưng Thẩm Thuật vẫn thấy tâm ḿnh rối loạn.

Cuối cùng anh thay một bộ đồ khác che đi phần cổ rồi mới lái xe đến công ty.

Các lănh đạo cấp cao của Hoa Thụy đều phát hiện ra một việc, đó là hôm nay sếp không mặc sơ mi trắng và vest như mọi ngày, cũng không đến sớm trước giờ làm việc.

Thẩm tổng phá bỏ quy tắc rồi, chẳng những đến muộn cuộc họp thường kỳ mỗi tuần mà c̣n mặc áo cao cổ, thật kỳ lạ.

Bọn họ có cảm giác là đă có chuyện ǵ đó phát sinh, nhưng nh́n thái độ của Thẩm tổng th́ có vẻ như tâm trạng của sếp đang rất tốt.

Vương Xuyên, Tŕnh Thắng và Đới Chí là những người hiểu rơ mọi chuyện, ba người ngồi bên dưới, chỉ liếc mắt nh́n nhau một cái, không nói ǵ.

Cái này không phải là phá bỏ quy tắc, rơ ràng là người sếp cấm dục của chúng ta vừa mới phá giới rồi đó hiểu chưa hả?

 
Top
view post Posted on 27/4/2024, 09:35
Avatar

Người ơi! Thương

Group:
Administrator
Posts:
4,268

Status:



Chương 56

Cánh cửa đóng chặt này, cũng chính là bóng ma lúc nào cũng bao vây lấy anh.

Diệp Tuệ bước nhanh tới, cô hít sâu một hơi, thận trọng đẩy cửa ra, khe cửa dần dần được mở rộng, cô cũng có thể nh́n vào trong.

Thẩm Thuật đứng trong bóng tối, nh́n không rơ bóng dáng, ánh sáng từ pḥng khách chiếu vào, làm sáng một góc trước cửa pḥng anh.

Nhưng Thẩm Thuật giống như đang đứng ngược chiều sáng, ánh mắt anh vô hồn, cả người như bị bóng tối bao phủ, ánh sáng không thể chiếu vào được.

anh tựa như một ảo ảnh trong bóng tối, hư vô không có hơi thở con người, rơ ràng Diệp Tuệ đang đứng trước mặt anh, thế mà anh lại không hề nhận ra, ánh mắt cứ đờ đẫn.

Diệp Tuệ bỗng nhiên cảm thấy mắt ḿnh cay cay, cô hít mũi một cái, tiến lên một bước, đi vào trong pḥng anh, bước vào trong vùng tối ấy.

Thẩm Thuật không c̣n đập cửa nữa, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Mở cửa ra, đừng nhốt tôi trong này.”

Cách một cánh cửa, Diệp Tuệ đă cảm nhận được sự tuyệt vọng của Thẩm Thuật. Lúc cô nghe trực tiếp anh nói câu này, đáy ḷng cô chợt nhói đau.

cô không dám nghĩ xem rốt cuộc Thẩm Thuật đă từng phải trải qua chuyện ǵ, chẳng lẽ anh đă từng bị người ta nhốt trong một không gian kín sao?

cô chợt nhớ lúc anh nghe điện thoại của mẹ, khi đó thái độ của anh rất lạnh lùng, lúc cúp máy th́ lặng đi không nói ǵ.

Mà tối nay anh lại mộng du một lần nữa, trở thành một người bất lực. Diệp Tuệ không khỏi nghĩ đến một khả năng, Thẩm Thuật bị như vậy, có khi nào là liên quan đến mẹ của anh không?

Diệp Tuệ nh́n về phía Thẩm Thuật, cô tiến lên một bước, nh́n vào mắt anh. Pḥng rất tối nhưng cô không bật đèn, cô sợ ánh sáng sẽ quấy rầy đến anh lúc này.

cô không biết phải làm sao, chỉ có thể thử xem có khiến cho anh khôi phục lại trạng thái b́nh thường hay không, cô khẽ nói: “Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

Trong bóng tối yên tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Tuệ vang lên.

Thẩm Thuật cứng nhắc đứng một chỗ, không có phản ứng ǵ. H́nh như anh có nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa xôi, rất nhanh đă tản đi mất.

Diệp Tuệ thấy anh không có phản ứng nên lại gọi thêm lần nữa, giọng nói dịu dàng hơn: “Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

Tay Thẩm Thuật khẽ giật, h́nh như anh đă hơi tỉnh, nhưng vẫn ch́m đắm trong tâm trạng riêng của ḿnh.

Diệp Tuệ rất kiên nhẫn, lại gọi thêm một lần nữa, giọng nói của cô truyền vào tai Thẩm Thuật rất rơ ràng.

Chỉ là một câu nói b́nh thường, nhưng lại giống như một vầng sáng, từng chút từng chút một chiếu vào thế giới đen tối của anh.

“Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

“Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

“…”

Diệp Tuệ không biết làm vậy có hiệu quả hay không, cô chỉ biết là không thể để cho anh cứ tiếp tục như vậy. Trong thời khắc này, Diệp Tuệ muốn dùng cách thức dịu dàng nhất, từ từ kéo anh về thực tại.

Có lẽ trong kí ức của Thẩm Thuật th́ Diệp Tuệ hoàn toàn không giống những người khác, anh đă mơ hồ nhận ra sự lo lắng của cô.

cô đang gọi anh về.

Nét mặt Thẩm Thuật cuối cùng cũng có chút phản ứng, đáy mắt hiện lên một tia sáng rất nhỏ, anh mở miệng, nhớ tới một cái tên quen thuộc trong trí nhớ: “Diệp Tuệ?”

Tâm trạng Diệp Tuệ đă được thả lỏng, cô nh́n ra là tuy trạng thái của anh vẫn chưa ổn định hẳn, nhưng bước đầu cũng đă nghe thấy cô nói rồi.

cô tiếp tục kiên nhẫn: “Em là Diệp Tuệ đây, anh nh́n em đi.”

Thẩm Thuật theo bản năng nghe theo giọng nói này, anh từ từ quay đầu, nh́n về nơi phát ra âm thanh, trông thấy gương mặt của Diệp Tuệ, ánh mắt anh chậm răi nh́n tập trung vào cô.

Diệp Tuệ nh́n anh, nhẹ nhàng nói: “anh đi theo em nhé, được không?” cô liếc nh́n, anh không đi dép, trời đang vào thu, cứ để anh đứng lâu như thế th́ sẽ ốm mất.

Thẩm Thuật không từ chối.

Diệp Tuệ thử đưa tay ra, ḷng bàn tay cô nhẹ nhàng đặt trên tay anh, cảm thấy được nhiệt độ cơ thể anh c̣n lạnh hơn cả đêm thu.

cô nắm chặt tay, kéo anh đi, Thẩm Thuật đi theo bước chân cô, từng bước từng bước một.


Đến bên giường, cô nh́n anh, chỉ tay vào giường nói: “anh nằm xuống ngủ đi.” Đợi khi nào anh ngủ rồi th́ cô có thể yên tâm ra khỏi pḥng anh.

Thẩm Thuật không nhúc nhích, anh chỉ nh́n Diệp Tuệ, đáy mắt không có chút cảm xúc nào. Diệp Tuệ thở dài, cô quên mất là anh vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

cô chỉ c̣n một cách này thôi.

một tay cô vẫn nắm tay anh, cúi người xuống ngồi trên giường, tay kia vỗ lên phần đệm bên cạnh, nói: “anh nằm đây ngủ đi.”

Thẩm Thuật học theo động tác của Diệp Tuệ, chậm chạp nằm xuống bên cạnh cô. Diệp Tuệ suy nghĩ một chút, sau đó quay người sang, mặt đối mặt với anh.

Thẩm Thuật cũng nghiêng đầu nh́n cô, hai người nh́n nhau trong bóng tối.

cô không dời mắt đi, cứ chăm chú nh́n anh, ấm giọng nói: “không c̣n sớm nữa, anh mau ngủ đi.”

Giọng cô rất dễ nghe, tựa như có thể gạt bỏ hết nỗi bất an của Thẩm Thuật. anh nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi, nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra.

Diệp Tuệ cũng đành phải nằm cùng anh.

Trong màn đêm yên tĩnh, hai người nằm chung một chiếc giường, hô hấp ngày một chậm và đều hơn.

Đêm nay, Thẩm Thuật mơ một giấc mơ.

Trong mơ, anh bị nhốt ở một chỗ, cửa đóng chặt, làm cách nào cũng không thoát ra được. Ngay giữa khoảnh khắc khi anh tuyệt vọng nhất, có một ai đó đă dịu dàng gọi tên anh.

Cửa vẫn chưa mở, nhưng cô không v́ thế mà bỏ qua, gọi anh hết lần này tới lần khác, cố gắng kéo anh ra khỏi nơi tối tăm đó.

Cuối cùng, anh mở cửa ra, phía sau cánh cửa là gương mặt quen thuộc của Diệp Tuệ, sau lưng cô là ánh sáng ấm áp, đứng nh́n anh cười.

Thẩm Thuật tỉnh lại từ trong giấc mơ, anh mở mắt ra, trời đă sáng, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, trải khắp sàn nhà.

anh cúi đầu liếc nh́n tay ḿnh, tay anh đang bao bọc lấy tay Diệp Tuệ, dưới đầu ngón tay là xúc cảm mềm mại trơn láng.

anh nhớ lại một đoạn kư ức ngắn ngủi tối qua, Diệp Tuệ gọi tên anh, nắm tay anh, ngủ trên giường anh một đêm…Hai người cứ thế nắm tay nhau ngủ say.

anh nh́n cô chăm chú, đôi mắt đen như mực. Bây giờ cô vẫn đang ngủ, từ góc độ của anh, có thể nh́n thấy hàng mi dày hơi cong lên của cô.

Đúng lúc này, Diệp Tuệ với tướng ngủ rất xấu từ trước đến nay bất ngờ trở ḿnh, vừa hay lăn luôn vào ngực Thẩm Thuật, khoảng cách của hai người thoáng chốc đă gần hơn.

Hai người mặt đối mặt, mũi kề mũi, tóc của Diệp Tuệ cũng không an phận mà phe phẩy lên mặt anh.

Gương mặt cô gần trong gang tấc.

Thẩm Thuật cứng đờ người, hô hấp hơi chậm lại, tim bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.


Chương 57

Diệp Tuệ nằm trong ḷng Thẩm Thuật vẫn chưa tỉnh, v́ trời đă sáng, ánh mặt trời hơi chói mắt nên cô khẽ nhíu mày, tiếp tục chui vào ngực anh.

Diệp Tuệ chỉ đang cố tránh ánh nắng chứ không biết ḿnh làm hành động ǵ, cảm thấy bị quần áo của Thẩm Thuật làm vướng víu nên cô c̣n cọ cọ vào người anh.

Toàn thân Thẩm Thuật căng cứng, ngay cả dũng khí đẩy cô ra cũng không có.

một lát sau Diệp Tuệ mở mắt, cô thấy ḿnh thế mà lại lăn vào ḷng Thẩm Thuật, lập tức bật dậy khỏi giường.

Diệp Tuệ luống cuống tay chân, chân cô bị chăn quấn vào nên không kiểm soát được lực, suưt nữa là lại ngă vào người Thẩm Thuật, may là cô chống tay lên người anh nên mới không bị ngă.

cô ngồi trên giường, ngượng ngùng xin lỗi anh: “Xin lỗi anh nhé, em ngủ hay lăn lộn lắm.”

Có thể v́ mới ngủ dậy nên giọng Thẩm Thuật trầm hơn b́nh thường, măi mới đáp lại cô: “không sao.”


Chương 60

Diệp Tuệ thấy ông ta bị dọa sợ, cảm thấy cơn tức tan biến đi không ít, cô nh́n Thẩm Thuật, nắm tay anh đi ra ngoài: “Nơi này không khí kém quá, bọn ḿnh đi thôi.”

cô không muốn để anh phải đối mặt với những người thế kia nữa, cho dù bọn họ có quan hệ máu mủ với anh, nhưng họ chưa bao giờ tôn trọng anh một chút nào cả.

Thẩm Thuật liếc nh́n hai bàn tay đang nắm chặt nhau, yên lặng không nói, cứ thế đi theo Diệp Tuệ ra ngoài. Hai người đi tới một nơi yên tĩnh, cách xa khu vực sảnh náo nhiệt.

Giờ đă là cuối thu, thời tiết khá lạnh, gió thổi làm lá cây rơi xào xạc. Bốn phía không một bóng người, chỉ có ánh trăng tĩnh lặng chiếu xuống.

Diệp Tuệ nh́n Thẩm Thuật, trông anh cứ thẫn thờ, đôi mắt đen như mực, ánh trăng xẹt ngang hàng lông mày của anh.

Đáy ḷng cô dâng lên nỗi chua xót, anh là một người tốt, thật sự không đáng phải chịu nhiều đau khổ như vậy. cô nắm chặt tay anh, giọng nói dịu dàng vang lên, nhẹ nhàng chui vào tai Thẩm Thuật.

“Thẩm Thuật, anh trai anh qua đời chỉ là việc ngoài ư muốn thôi, không liên quan ǵ tới anh hết.”

“Mẹ anh bỏ nhà đi, người chịu tổn thương rơ ràng là anh mà, anh đừng đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu ḿnh.”

“…”
Tầm mắt Thẩm Thuật nh́n thẳng vào mắt Diệp Tuệ, cô cũng nh́n lại anh, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm.

Trong đêm tối, dáng người cô nh́n rất mảnh mai yếu ớt, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong trẻo và kiên định, từng câu nói đều nhấn mạnh từng chữ một.

anh trai qua đời, mẹ bỏ nhà đi, tất cả đều không phải là lỗi của anh.

Diệp Tuệ miệng vẫn nói, Thẩm Thuật th́ chỉ chăm chú nh́n cô, một giây cũng không dời. Cảm giác ấm áp bắt đầu thắp lên từ các đầu ngón tay, sau đó chậm răi lan tràn ra lồng ngực, từng chút từng chút sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo của anh.

Cảm xúc này trước nay chưa từng có, tựa như trong bóng tối bỗng dưng lóe lên một tia sáng rất nhỏ, nhưng sáng vô cùng, kéo anh ra khỏi hố sâu tuyệt vọng không đáy.

Diệp Tuệ nói: “Thẩm Thuật, anh đừng nghe người ta nói linh tinh.”

cô chỉ ra từng điểm tốt của anh: “anh nh́n đi, anh lớn lên rất đẹp trai này, tính t́nh cũng tốt này, biết chăm lo cho người khác, c̣n có thể ngăn chặn ma quỷ nữa…”

Trong lúc nhất thời, cô đă kể cả rất nhiều điểm tốt của anh, đến chính cô cũng không nhận ra được, th́ ra trong ḷng cô, anh lại đặc biệt đến vậy.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô truyền vào tai anh, dưới ánh trăng sáng ngời, Diệp Tuệ ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói cho anh biết rằng, anh là một người rất tốt.

Thẩm Thuật nh́n cô, gương mặt cô vẫn luôn xinh đẹp như thế, nhưng trong hoàn cảnh này, cảm giác dường như có ǵ đó không giống với lúc trước.

Diệp Tuệ suy nghĩ một lát, lại nghiêm túc nói tiếp: “Với lại ở cùng anh, vận may của em đă thay đổi tốt hơn trước nhiều lắm, anh đâu có khắc mệnh ǵ chứ, trái lại c̣n mang đến may mắn cho em đấy…”

một giây sau, Thẩm Thuật bỗng cúi người xuống, đưa tay ra kéo cô vào ḷng, ôm chặt lấy cơ thể cô.

Cánh tay anh dùng sức khá mạnh, dường như coi cô thành nơi duy nhất để gửi gắm sinh mệnh của ḿnh vậy. Tương lai mờ mịt trước mắt, v́ có cô nên anh chẳng c̣n thấy lo sợ nữa.

Diệp Tuệ bị anh ôm trong ḷng, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh đang bao vây lấy cô, cùng cánh tay đang siết vai cô thật chặt.

Đêm thu rét lạnh, nhưng hai tai cô lại nóng bừng lên, Thẩm Thuật chưa từng ôm cô thân mật như thế bao giờ.

cô có thể nhận thấy hơi thở anh đang nhẹ nhàng phả vào cổ cô, khiến cô tê dại, gương mặt cũng ửng hồng.

cô hít sâu một hơi, rụt rè gọi một tiếng: “Thẩm Thuật?” cô sợ cực kỳ, chẳng biết phải làm sao.

Thẩm Thuật vùi đầu vào cổ cô, tóc cô lướt nhẹ qua mặt anh, mùi hương thơm ngát phả vào mũi. anh thật sự không muốn buông ra, chỉ khẽ đáp: “Ừ.”

Giọng nói Diệp Tuệ có phần khó xử: “anh làm em đau.”

Tay anh nới lỏng ra một chút khi nghe cô nói, nhưng vẫn không chịu buông cô ra, ánh trăng chiếu xuống làm cái bóng của hai người đổ xuống mặt đất, vô cùng rơ ràng.

Thẩm Thuật không buông tay, Diệp Tuệ cũng không né tránh, cứ để mặc cho anh ôm.

Trong màn đêm yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng tim ḿnh đập rất mạnh, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau.

một lát sau, nhiệt độ trên mặt Diệp Tuệ đă giảm đi chút ít, cô gọi anh: “Thẩm Thuật.”

anh đáp: “Sao vậy?”

Diệp Tuệ t́m đại một cái cớ: “anh có thấy lạnh không?” Đúng lúc này th́ có một cơn gió thổi tới, hơi lạnh xông vào mũi cô.

Diệp Tuệ hắt hơi một cái, thật sự cảm thấy hơi lạnh.

Thẩm Thuật bấy giờ mới chịu buông ra, anh lùi về sau mấy bước, đứng cách cô một đoạn ngắn, mắt vẫn nh́n cô.

anh hơi nhướn môi, nghiêm túc nói: “Cảm ơn em.”

Diệp Tuệ nh́n anh, bỗng dưng nhớ lại lúc hai người ôm nhau, liền vội vàng nói sang chuyện khác: “Bọn ḿnh ra ngoài lâu quá rồi, mau quay về thôi, c̣n tặng quà cho bố anh nữa.”

anh đáp: “Ừ.”

Hai người đi vào đại sảnh, bữa tiệc sinh nhật đă bắt đầu được một lúc, mọi người hầu như đều đă ngồi xuống dùng bữa hết rồi.

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đi tới vị trí của ḿnh, ngồi xuống ăn. Cơm nước xong cả hai cầm quà tặng cho ông Thẩm.

Kết thúc bữa tiệc, cả hai cùng nhau trở về nhà.

 
Top
6 replies since 20/4/2024, 05:37   73 views
  Share